Tiểu Người Câm Phúc Khí Ở Thập Niên 70

Chương 5: Nhà họ Phương 2

Trên đường tới Dư Điềm Điềm vốn đã ăn hai cái bánh ngô, vào lúc này một chút cũng không đói bụng, miễn cưỡng ăn xong một cái bánh bao, làm sao ăn tiếp cái thứ hai.

Những người khác của nhà họ Phương ăn rất nhanh, Dư Điềm Điềm có chút bối rối.

"Không sao, không ăn hết sáng mai chị hâm nóng cho em." Phương Thu Lan cười dọn chén đũa, Dư Điềm Điềm liền vội vàng đứng lên, tỏ ý tự cầm đi vào.

Hai người sau khi vào phòng bếp, bà nội Phương mới nói chuyện với Phương Nghị: "Là một đứa bé ngoan."

"Dạ." Phương Nghị chẳng qua là dạ một tiếng, nghe không hiểu ý tứ của anh.

Dư Điềm Điềm liền phải kiên trì rửa chén, chị cả Phương lại không cho, hiện tại Dư Điềm Điềm không thỏa hiệp, chị cả Phương cũng bất đắc dĩ đi ra phòng bếp, vừa vặn gặp được Phương Nghị ở bên ngoài dọn bàn.

Anh có chút bất ngờ nhìn phòng bếp.

Phương Thu Lan nói: "Là một cô gái tốt, chính là đáng tiếc..."

Lời nói còn chưa nói hết, Phương Nghị cũng không có nghe, anh mang bàn đi phòng bếp, ánh mắt không thể tránh khỏi dừng lại ở trên người Dư Điềm Điềm trong chốc lát.

Anh lại không mù, tâm tư người bất chính không thể nào đến ở được trong nhà họ Phương.

Anh xoay chuyển ánh mắt, thấy trên tấm thớt lúc trước còn có một cái bánh bao trắng trong chén bây giờ lại không có. Ánh mắt Phương Nghị căng thẳng, Dư Điềm Điềm vừa vặn quay đầu lại.

Đột nhiên đối diện với ánh mắt hung hăng của anh, Dư Điềm Điềm sợ hết hồn.

Từ buổi sáng gặp mặt, người đàn ông này luôn trầm mặt ít nói, nhưng bây giờ ánh mắt đột nhiên trở nên hung dữ, không thể tránh khỏi làm Dư Điềm Điềm kinh ngạc trong chớp mắt.

Theo ánh mắt của anh nhìn sang, Dư Điềm Điềm liền hiểu.

Cô có chút chột dạ, mới vừa rồi cô len lén đem bánh bao chia cho hai chị em.

Cô đi tới, lấy ra quyển sổ và bút mang theo bên người.

[Một cái bánh bao mà thôi, anh không cần cứng nhắc như vậy, tôi cũng không có ý gì khác, ở nhà mọi người xem như đưa tiền thuê và phiếu lương cũng là làm phiền mọi người, thật sự không cần khách khí.]

Cô viết rất nhanh, đưa tới.

Cô biết Phương Nghị biết chữ.

Phương Nghị quả nhiên cúi đầu nhận lấy, nhìn một cái, vẻ mặt so với vừa rồi hòa hoãn hơn một ít.

"Lần sau không cần cho, nhà tôi nghèo không ăn nổi lương thực tinh, bọn họ còn nhỏ, ăn quen, sau này không chịu được cực khổ." Phương Nghị nói xong liền quay đầu ra khỏi phòng bếp.

Dư Điềm Điềm có chút mất hứng, nói cho cùng cũng chỉ là một cái bánh bao, có cần phải hung dữ như vậy không. Tuy nhiên không được tự nhiên một lát, cô nhìn thấy phòng bếp "gia cảnh quá nghèo" này, trong tủ có hai túi lớn đều là lương thực của cô, đầy ắp, còn dư lại mấy cái túi xẹp lép đều là của người nhà họ Phương, bên trong tất cả đều là khoai lang đỏ và gạo chưa giã.

Dư Điềm Điềm không giận, là cô không có lãnh hội qua cuộc sống chân thực của niên đại này nên làm kiêu. Cô đứng trước bếp lò, tỉ mỉ suy nghĩ một hồi, trong lòng có chủ ý.

Thôn Tỳ Ba cũng ngủ sớm, trời tối mọi người cũng tắt đèn, nhà họ Phương không tùy tiện thắp đèn, nhưng mà hôm nay là ngoại lệ.

Bởi vì Dư Điềm Điềm muốn tắm.

Nhà họ Phương có một gian phòng tắm, bởi vì Dư Điềm Điềm đến, Phương Nghị cố ý dọn phòng chứa đồ linh tinh, dựng tạm một cái phòng tắm.

Tuy nhiên anh không tiện nói nên nhờ chị cả Phương dẫn cô đi qua, giúp cô một chút.

Chị cả Phương cười nói lấy hai thùng nước lớn hỏi: "Đủ chưa?"

Dư Điềm Điềm liền vội vàng gật đầu, muốn tự mình xách nước, thử một chút, dùng sức nhất lên một chút, sau đó đi mấy bước, lại bị vẩy không ít nước ra bên ngoài.

... Từ bỏ.

Chị cả Phương cười một tiếng: "Không sao, nhìn em là biết người sức lực nhỏ, chị giúp em mang đi."

Dư Điềm Điềm ngượng ngùng.

Tuy nhiên thật may có chị cả Phương ở đây, cô vừa vặn có thể diễn tả suy nghĩ của bản thân một chút, cô lấy ra cuốn sổ nhỏ, liền chuẩn bị viết cho chị cả Phương nhìn.

Chị cả Phương sửng sốt một chút, nói: "Chị, chị không biết chữ... Nhà chị chỉ có bà nội và em trai lớn biết chữ, nếu không chị gọi em ấy tới?"

Dư Điềm Điềm sửng sốt một chút, cô không biết chị cả Phương không biết chữ, có chút lúng túng cất cuốn sổ, khoát tay một cái rồi chỉ tay về phía Phương Nghị trong nhà, chị cả Phương hiểu: "Được, vậy em tắm rửa trước."

Chị cả Phương nói xong liền đi ra ngoài, Dư Điềm Điềm liền nhìn bốn phía một chút, phòng chứa đồ lặt vặt rộng rãi, nhìn ra là vì cô mà thu dọn, còn có ngọn đèn dầu, gian nhà chính cũng không có thắp, Dư Điềm Điềm mím môi một cái, bắt đầu đổi nước.

Mặc dù hoàn cảnh của nhà họ Phương không có bằng nhà nguyên chủ nhưng cô ở ở đây lại cảm thấy hết sức thoải mái. Dù nguyên chủ không thể nói chuyện nhưng cũng biết được không ít chuyện, làm việc ở phòng ăn công xã ngày mốt bắt đầu, ngày mai cô còn có thể tìm hiểu tình huống xung quanh một chút.

Lúc Dư Điềm Điềm đi ra từ phòng tắm, Phương Nghị vừa vặn ở trong sân sửa chuồng gà.

Cô đặt chậu quần áo bẩn xuống, đi tới chỗ Phương Nghị.

Nghe tiếng bước chân, Phương Nghi theo bản năng quay đầu, đối diện liền thổi tới một mùi thơm từ cô gái làm anh nín thở trong nháy mắt.