Một thùng gỗ đựng thạch đá không được lớp vải che đậy, trạng thái trong suốt của thạch đá khơi dậy hiếu kỳ của người qua đường.
Không ít người liên tục đi ngang qua tò mò, rốt cuộc có một người phụ nữ trạc 50 tuổi nhịn không được hỏi: “Tiểu cô nương, các người đây là bán thứ gì thế?”
Thạch đá kỳ thật đã có từ rất sớm, chỉ là nơi này không lưu thông, nếu như đến kinh thành Hải Thành, những nơi đó khẳng định có thể nhìn thấy.
Kiều Hề Chi treo nụ cười tiếp khách: “Đại thẩm, cái này gọi là thạch đá, ăn một chén giải nóng hạ nhiệt là thích hợp nhất.”
Người phụ nữ vừa nghe, nháy mắt tâm động, thuận miệng hỏi: “Một chén này của cháu bao nhiêu tiền?”
Kiều Hề Chi báo giá: “Một mao tiền một chén.”
Giá cả này cũng quá đắt, đều có thể đến tiệm cơm quốc doanh ăn một chén mì.
Người phụ nữ tặc lưỡi: “Một cây kem que mới bán một phân tiền, một chén này của cháu có thể mua mười que, tiểu cô nương cháu có biết buôn bán không đấy?”
Kiều Hề Chi cười nhạt nói: “Thạch đá này với kem que không giống nhau, bên trong thêm nước đường đỏ, đáng với giá trị này.”
Cho dù bỏ vào nước đường đỏ, người phụ nữ vẫn ngại đắt: “Quên đi quên đi.”
Vị khách thứ nhất đã bị giá cả khuyên lui.
Kiều Tử Quân cau mày: “Bán rẻ chút đi, quá đắt không ai mua đâu.”
Anh căn bản không hỏi qua Kiều Hề Chi chuẩn bị bán giá gì, cũng không nghĩ tới cô định giá chát như vậy.
Bán thạch đá vốn dĩ đã chẳng ra gì, lại định giá cả này, phỏng chừng hôm nay mở đến trời tối cũng không ai mua.
Bùi Ngôn ăn thạch đá ngược lại cảm thấy hương vị này đáng giá tiền này, “Thứ này các người mới mẻ hương vị cũng không tồi, bán một mao cũng không thành vấn đề.”
Kiều Tử Quân vẫn cảm thấy không ổn: “Theo cái giá này, hôm nay chắc hẳn không người nào mua quá.”
Bỏ ra một nguyên 3 mao 2 mua đường đỏ trực tiếp ném đá xuống sông rồi, Kiều Tử Quân có chút thịt đau, rốt cuộc là ai cho anh dũng khí ủng hộ em gái chiếm tiện nghi?
Hiện tại hối hận còn kịp sao?
Kiều Hề Chi không dao động: “Cứ bán một mao.”
Kiều Tử Quân đang muốn tranh luận với cô, lại một người khách hỏi: “Đây là bán thứ gì? Bán như thế nào?”
Là một phụ nữ mặc váy dài hoa khoảng chừng 30 tuổi mang theo một đứa bé trai thoạt nhìn lớn xấp xỉ Kiều Tử An.
“Mẹ ơi, con muốn ăn.” Cậu bé nhìn Bùi Ngôn ăn đến thơm như vậy, tâm lý hâm mộ lại khát vọng ào ào dâng lên.
Kiều Hề Chi nói: “Đây là thạch đá đường đỏ, một mao tiền một chén.”
Người phụ nữ mặc váy hoa cảm thấy giá hơi cao, nhưng còn ở trong phạm vi tiếp nhận được, từ trong túi lấy tiền ra, sảng khoái nói: “Lấy cho dì hai chén.”
Kiều Hề Chi nhận lấy tiền, động tác nhanh nhẹn múc hai chén thạch đá đưa qua.
Thời buổi này buôn bán cái gì cũng không thể so với đời sau, không có chén đũa dùng một lần có thể đóng gói mang đi, chén bát tráng men bán thức ăn dùng xong còn phải trả lại cho người bán.
Người phụ nữ mặc váy hoa mang theo đứa bé ăn ở trước quán.
Bùi Ngôn đã ăn xong rồi, cầm chén trả lại cho Kiều Hề Chi, nói: “Cho nhóc giá hữu nghị còn được ăn một chén một mao tiền, không tệ.”
Kiều Hề Chi đặc biệt mượn Bùi Ngôn hai cái chậu lớn, một cái để đựng chén chưa dùng, một cái để đựng chén đã dùng qua.
Cô đem chén đã dùng qua bỏ vào trong chậu, nói hai chữ: “Đáp tạ.”
Bùi Ngôn đối với đáp tạ này còn rất vừa lòng, trước khi về góc còn để lại một mao tiền, dùng giọng điệu hiên ngang lẫm liệt nói: “Bùi Ngôn anh cũng không chiếm tiện nghi của người khác.”
Kiều Tử Quân liếc mắt nhìn bóng dáng hắn rời đi, hỏi Kiều Hề Chi: “Người này cũng không tệ lắm, làm sao biết thế?”