Sau Khi Bị Tuyệt Tình Đoạn Dục Tôi Thành Vạn Nhân Mê

Chương 20

Nếu gã đã có thể nói ra những lời mập mờ như vậy, thì cũng nên diễn chung một màn kịch!

Sự bối rối trong lòng Tống Ngọc biến mất, gã đột nhiên trở nên tự tin.

Đây là sở trường của gã.

Vì vậy, gã bước đến gần hơn với Tạ Phong Hành, nhìn chăm chú vào mắt cậu, đôi mắt dưới cặp kính vàng tỏa ra sự dịu dàng, đôi môi hồng khẽ nói: "Vì em."

Không hổ danh là vạn người mê, giọng nói của Tống Ngọc như gãi đúng chỗ ngứa, tông giọng trầm nhưng không gây khó chịu.

"Tao mắc ói." Tạ Phong Hành nói với Tiểu Ái.

Tiểu Ái: "Nhịn đi."

Tạ Phong Hành đứng im nhìn Tống Ngọc.

Tống Ngọc lại cho rằng cậu động lòng, lại bước gần một chút, thấp giọng nói: "Phong Hành, tha thứ cho anh được không?"

Vừa nói vừa vươn tay ra, muốn chạm vào mặt cậu.

Tạ Phong Hành hơi nghiêng đầu tránh khiến gã thấy được vết bớt trên yết hầu của cậu.

Lúc trước cảm thấy vết bớt này ngứa mắt, vậy mà bây giờ nó cứ như chiếc bật lửa thắp lên du͙© vọиɠ, gã muốn đi qua hôn lên nó, cắи ʍút̼ quả táo Adam của cậu.

Tống Ngọc nhẹ giọng cười, âm thanh càng thêm ái muội, ôn nhu nói: "Phong Hành, chúng ta..."

Ngay tại thời điểm gã muốn chạm vào cậu lần nữa, Tạ Phong Hành bỗng nhiên quay đầu nhìn thẳng gã: "Ngay bây giờ?"

Tống Ngọc hơi bất ngờ.

Đôi mắt xinh đẹp và lạnh lùng của Tạ Phong Hành mang theo vẻ giễu cợt.

"Không phải là hơi LOW sao, Tống Ngọc?"

Tống Ngọc ngây người, sau đó mặt đỏ bừng: "Gì cơ?"

"Tôi còn tưởng anh muốn quang minh chính đại mà thắng tôi."

Đột nhiên bị nói trúng tim đen khiến Tống Ngọc lùi về sau, rồi lại bước lên một bước: "Em hiểu lầm rồi, anh không có mục đích gì khác, anh chỉ là..."

Gã nhíu mày, lạnh giọng nói: "Tạ Phong Hành, cậu có ý gì? Cậu cho rằng việc tôi nhận sai, rồi xin lỗi chỉ vì muốn buổi chiều chiến thắng cậu?!"

"Cảnh báo, cảnh báo!" Tiểu Ái nói, "Độ hảo cảm nháy mắt giảm xuống gần 60, vừa rồi còn sắp 90!"

"Thẹn quá hóa giận."

Sắc mặt của Tống Ngọc càng đỏ, càng tức giận, tựa như lúc này chỉ có dùng cơn giận mới có thể ngụy biện rằng bản thân trong sạch: "Tạ Phong Hành, cậu quá kiêu ngạo rồi, cậu cho rằng thắng được tôi ở vòng phân hạng thì nhất định đánh bại tôi ở chung kết sao?" Gã nói xong thì nghiêng đầu nhìn cậu, tựa như tức giân, vừa đau lòng vừa tiếc hận: "Từ khi nào mà cậu lại trở nên như vậy, tôi không còn hiểu rõ cậu nữa."

Tạ Phong Hành đột nhiên vươn tay bóp cằm gã.

Tống Ngọc giật mình định giãy dụa, nhưng Tạ Phong Hành kiên quyết nắm chặt cằm, nhìn thẳng vào gã.

Ngực Tống Ngọc phập phồng, gã cảm thấy ớn lạnh toàn thân, kèm theo một loại run rẩy sợ hãi rất khó chịu.

Nhưng Tạ Phong Hành không nói lời nào, đôi mắt màu nâu đỏ đầy quyến rũ. Trong một khoảnh khắc, Tống Ngọc thậm chí còn nghi ngờ người đứng trước mặt mình không phải là Tạ Phong Hành thật mà một người máy.

Cậu ta muốn làm gì, cậu ta có ý gì, trái tim của Tống Ngọc đập mạnh, giống như một con hạc đang cố bay trong cơn bão, rồi bị va chạm với tòa nhà cao tầng, khiến tấm thủy tinh vỡ tan tành, từng mảnh kính phản chiếu ánh sáng lấp lánh.

"Vậy giờ chúng ta hãy tìm hiểu nhau một lần nữa." Tạ Phong Hành nói.

Gã chưa từng cảm nhận được sự cám dỗ mạnh mẽ và lạnh lùng như vậy.

Là đang quyến rũ gã sao?

Nhưng tựa hồ lại không giống.

Gã không biết nữa.

Tim đập như trống, hoàn toàn rơi vào lòng bàn tay Tạ Phong Hành, bị cậu bắt được tâm.

Cửa phòng đột nhiên vang lên hai tiếng gõ, người bên ngoài trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Tống Ngọc lập tức bật người ra và nhìn về phía cửa.

Gã thấy Lục Trì.

Lục Trì khẽ nhướng mày, khóe miệng hiện lên ý cười: "Tôi đến không đúng lúc rồi nhỉ?"

"Tôi tới tìm Tạ Phong Hành...nói vài câu." Tống Ngọc nói xong rồi loạng choạng bỏ chạy.

Lục Trì nhìn Tạ Phong Hành.

Tạ Phong Hành kiêu ngạo nhướng mày, vẻ mặt lạnh nhạt tỏ vẻ vô cùng khinh thường.

Sự khinh thường này không phải nhắm vào anh.

"Hai người đang nói chuyện gì?" Lục Trì hỏi.

Tạ Phong Hành nói: "Không có gì, hắn chỉ là không chấp nhận nổi việc thua cuộc."

Lục Trì bỏ tài liệu trong tay xuống, hút một điếu thuốc. Anh hút hai hơi và nhìn cậu qua màn khói.

"Cậu ghét mùi thuốc lá à?"

Tạ Phong Hành nói: "Sao cũng được."

Lục Trì ngồi dựa vào ghế sofa hút thuốc mà không lên tiếng.

Tạ Phong Hành liếc nhìn tài liệu mà anh đem tới, là một bản hợp đồng.

Cậu ngồi xuống và đọc kỹ các điều khoản hợp đồng.