Trong giới đua xe, cậu ta chả là cái đách gì cả.
Chưa kể còn người bị gã đá!
"Gã sắp khóc rồi." Tiểu Ái nói.
"Thật sao?" Tạ Phong Hành nói, "Nhìn xem, tao đã nói về sau gã sẽ phải khóc mà."
Có người đang đi về phía cậu, là Lục Trì.
Nhìn thấy Lục Trì, tâm trạng của Tạ Phong Hành tốt hơn rất nhiều, cầm mũ bảo hiểm đi tới, nói: "Thế nào, tôi không thất hứa chứ?"
Lục Trì "Ừm" một tiếng rồi nói: "Cậu không thất hứa, nhưng không ngoan."
"Tôi biết chừng mực." Tạ Phong Hành nói, "Anh phải tin tôi."
Cậu đứng dưới ánh mặt trời, gương mặt và mái tóc ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt màu nâu đỏ tỏa sáng như muốn nói với anh tâm trạng của cậu đang rất tốt.
Lục Trì hơi nâng cằm, dáng vẻ tùy hứng vui vẻ nói: "Đi thôi."
Vừa ra khỏi khu vực đua thì bọn người Lục Bôn và Lục Văn Chi đi tới.
Lục Minh đi ở sau, chủ động vươn tay qua.
Tạ Phong Hành bắt tay với ông ta.
Lục Minh nói: "Chúc mừng cậu, chàng trai trẻ."
"Anh Phong Hành, anh thật giỏi." Lục Tố Tố trực tiếp kêu anh, "Anh thật sự đã đánh bại Tống Ngọc!"
Lục Văn Chi vẫn luôn kích động đến đỏ mặt, nhưng lại thẹn thùng không nói gì.
"Cậu đi thay đồ trước đi." Lục Trì nói.
"Đi thôi." Lục Minh nói, "Hy vọng chiều nay cậu càng thể hiện xuất sắc hơn nữa, nếu cậu đạt quán quân, tôi sẽ đích thân trao giải."
Tạ Phong Hành gật gật đầu, cùng Lục Trì đi về phòng nghỉ.
Lục Bôn trực tiếp đuổi theo: "Tạ Phong Hành."
Tạ Phong Hành và Lục Trì cùng quay đầu lại, Lục Bôn đi về phía Tạ Phong Hành, sắc mặt đỏ ửng: "Sau khi thi đấu xong, tôi có thể mời cậu ăn cơm không?"
"Cậu ấy không rảnh." Lục Trì liền thay Tạ Phong Hành trả lời.
"Tôi không hỏi anh."
"Chắc là không có thời gian." Tạ Phong Hành nói.
"Vậy khi nào cậu rảnh thì chúng ta hẹn sau." Lục Bôn bám riết không tha.
Lục Trì nhíu mày, lộ ra một chút không hài lòng. Lục Bôn cũng không muốn xấu hổ trước mặt Tạ Phong Hành, liền nói: "Chờ cậu thi đấu xong tôi lại tới tìm cậu!"
Nói xong liền quay đầu chạy.
"Không cần để ý đến nó." Lục Trì nói.
Tạ Phong Hành không ngờ lại vô cùng hợp tác: "Được."
Lục Trì sững sờ một chút, sau đó mỉm cười.
Tạ Phong Hành về phòng nghỉ đi tắm và thay đồ, lúc ra nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Là Cẩu Tiểu Xuyên gọi tới: "Cậu đua phân hạng xếp đầu tiên hả?!"
"Sao cậu không đến?" Tạ Phong Hành hỏi.
"Bạn trai tôi bị bệnh nên tôi bay qua chăm sóc, nhưng mà cậu đừng có nghĩ là người anh em đây trọng sắc khinh bạn, buổi chiều tôi liền bay về ăn mừng với cậu. Dù cậu có giành được chức vô địch hay không cũng không sao, quan trọng là lại thắng được Tống Ngọc, xứng đáng ăn mừng, tôi tổ chức PARTY lớn cho cậu luôn!"
Tạ Phong Hành nói: "Không sao, cậu cứ chăm sóc bạn trai đi, hai người lâu rồi không gặp, mở tiệc mừng chung đi."
"Nay là ngày quan trọng của cậu, làm anh em sao có thể không bên cạnh ủng hộ được, cứ chờ đi, tôi tự có sắp xếp rồi!"
Tạ Phong Hành sau khi cúp điện thoại thì nghe thấy tiếng của Lục Trì bên ngoài: "Tắm xong rồi?"
Tạ Phong Hành "Ừ" một tiếng, vắt khăn lông lên vai, đi ra ngoài.
Ra tới mấy thấy bên ngoài không chỉ có Lục Trì, mà còn có đám người Thường Thụy.
Lục Trì thấy cậu chỉ mặc mỗi quần đùi đi ra, lập tức đứng dậy: "Mặc đồ xong thì ra."
Tạ Phong Hành lại quay về mặc thêm áo thun.
Thường Thụy nói: "Cậu ta trắng thật."
Nói xong cười nhìn về phía Lục Trì, thấy mày Lục Trì nhíu chặt lại, giống như đang sắp phát hỏa tới nơi.
Hắn quen biết Lục Trì nhiêu năm, từ lúc Lục Trì vừa chơi xe đua đã ở bên cạnh, tính khí gì của Lục Trì hắn đều rõ nhất. Trước kia lăn lộn khắp nói, có hơi phản nghịch, nhưng sau khi vào quân đội mấy năm, cộng với biến cố trong nhà thì đã trầm ổn hơn rất nhiều. Nhưng ngay lúc vừa rồi, hắn cảm thấy Lục Trì táo bạo như đã trở lại. Giống như một dã thú bào vệ con mồi của mình.
Ai, nhìn một chút cũng không được sao?
Tạ Phong Hành mặc một cái áo thun đen đi ra, hình như cậu rất thích sắc đen, khiến cho làn da trắng càng được tôn lên, lỗ tai hồng hồng, mái tóc dày dài qua lông mày một chút, thoạt nhìn rất có khí chất thanh xuân, đẹp trai và trắng như tuyết.
Thường Thụy gọi những người khác vào, đây là đoàn đội mới của họ. Họ vẫn đang trong quá trình nghiên cứu, hôm nay tới là để bàn về trận đấu, thuận tiện hỏi phản hồi của Tạ Phong Hành về xe đua, để kịp điều chỉnh cho trận đua buổi chiều.
Lục Trì còn gọi cả đội y tế đến kiểm tra toàn diện cho Tạ Phong Hành.
Vài lần Tạ Phong Hành hành động rất liều lĩnh khi đua, cổ của cậu mảnh mai và rất dễ bị chấn thương.
Sau khi kiểm tra, bác sĩ nói: "Không có vấn đề gì."
"Tôi đã nói rồi, tôi biết điểm dừng." Tạ Phong Hành nói.
Vừa dứt lời đã bị Lục Trì nâng cằm, Tạ Phong Hành hơi ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy những ngón tay thô ráp kia nóng bỏng vô cùng, khiến cậu rất khó chịu.
Mùi hương mát lạnh thoang thoảng đánh úp, Lục Trì nhìn vết bớt trên yết hầu của cậu, cổ Tạ Phong Hành đột nhiên cuộn lên xuống, Lục Trì liền buông tay ra.
"Là vết bớt." Tạ Phong Hành nói.
Không phải đã sớm thấy rồi sao.
"Cũng khá lớn đấy." Lục Trì nói.
Sau khi bọn người Thường Thụy ra ngoài, Lục Trì nói: "Có hai vấn đề."