Kể từ khi hai người quay lại với nhau sau vụ lừa đảo qua điện thoại di động, mặc dù vẫn còn cãi vã, nhưng hiếm khi xảy ra chiến tranh lạnh, mà kéo dài tận mười ngày như thế này.
Khương Phi cảm thấy không thể hiểu nổi Lục Bách Trình, rõ ràng là anh phá hỏng đồ của cô, cô còn chưa tức giận, anh lại giận dỗi trước là như thế nào. Tính tình nhỏ nhen, thật không biết suốt ngày anh nghĩ lung tung vớ vẩn cái gì.
Ngay cả An Mộng Như cũng phát hiện ra giữa hai người có chuyện gì đó. Nhưng mà An Mộng Như cũng không lo lắng quá, bởi vì hai người họ thường xuyên cãi nhau, nên bà chỉ coi đó là một lần vô cùng bình thường trong vô số lần cãi vã của hai người.
Hôm nay An Mộng Như bảo Khương Phi gọi Lục Bách Trình đến nhà ăn cơm, bà bảo là có người bạn tặng ít tôm cua sạch, tươi ngon, nên là buổi tối có món tôm rim. Tôm rim là món có hương vị ngon ngọt đậm đà nhất trong số các món mà An Mộng Như nấu, cũng là món mà Lục Bách Trình thích ăn nhất.
Khương Phi biết thừa mục đích của mẹ cô khi nấu món này, đâu chỉ đơn giản là vì Lục Bách Trình thích ăn, mà còn muốn tạo cơ hội cho hai người hòa giải.
Khương Phi xấu hổ một hồi, cuối cùng cũng đồng ý đi sang nhà bên cạnh, không ngờ nhà họ Lục không có ai ở nhà, cô về bảo An Mộng Như, An Mộng Như bảo thế thì gọi điện cho Lục Bách Trình đi. Cô không chịu.
Cuối cùng vẫn là An Mộng Như gọi hỏi Vạn Hi, mới biết rằng Lục Bách Trình đã cùng cô ấy đi sang Nga chơi, đến khi nào bắt đầu đi học thì họ mới trở về.
An Mộng Như quay đầu hỏi Khương Phi: "Tiểu Lục có nói cho con chuyện này không?"
An Mộng Như nhìn thấy khuôn mặt Khương Phi nhăn nhó, cứng ngắc, mà vẫn cố bướng bỉnh trả lời: "Không nói cho con" , rồi đi lên cầu thang trở về phòng.
Khương Phi cảm thấy mình là người lòng dạ rộng rãi, ít nhất là rộng rãi hơn Lục Bách Trình. Tất cả là tại anh không biết quý trọng cơ hội, không nói một tiếng nào mà chạy ra ngoài đi chơi... Nhìn thế nào đều không thấy tinh thần trượng nghĩa. Cô nghĩ thầm, sau khi khai giảng, trừ khi anh đích thân đến xin lỗi cô, nếu không, cô sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.
Tuy nhiên, điều khiến cô bó tay là, cô đã đợi hết kì nghỉ đến khi đi học trở lại, sau đó lại đợi đến khi bắt đầu khóa huấn luyện quân sự, nhưng cũng không thấy Lục Bách Trình đến tìm cô để giải thích.
Trường cấp hai Cừ Dương không chú ý lắm tới huấn luyện quân sự, nhưng trường cấp Ba lại vô cùng chú trọng việc này. Học sinh năm nhất cấp ba đều phải về Quân Khu thành phố để huấn luyện khép kín.
Ngày đầu tiên Khương Phi đến, cô rất chật vật bởi vì khi tắm không chỉ phải xếp hàng, mà còn có giới hạn thời gian tắm, sau khi đã quen dần với việc này, có lần Khương Phi đi xuống cầu thang, suýt bị dọa chết khϊếp bởi hình ảnh của chính mình trong gương.
Cô bạn Đích Tô mới quen ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, nhẹ nhàng an ủi cô: "Đừng nhìn, tất cả mọi người đều thế mà."
Vừa lúc Hoa Đình đi qua, Đích Tô nhìn thấy rùi bĩu môi, nói nhỏ: "Đúng rồi, trừ cô ấy ra ."
Khương Phi liếc nhìn bóng lưng Hoa Đình. Cô bạn này không học cấp hai ở Cừ Dương, cô ấy trở nên nổi tiếng sau một lần bị ngã sóng soài, tóc ướt sũng. Thời gian gần đây có nhiều người bàn tán xôn xao, nói rằng cô ấy không hề bị ảnh hưởng bởi tia cực tím dưới ánh nắng mặt trời, vẫn vô cùng xinh đẹp.
Khương Phi thì chỉ muốn hỏi cô ấy, xem cô ấy dùng loại kem chống nắng nào mà xịn thế.
Buổi tập luyện hôm nay vẫn tẻ nhạt như mọi khi. Điều khác biệt duy nhất là sự cố mất điện đột ngột vào ban đem, huấn luyện viên đã thổi còi khẩn cấp để tập hợp mọi người.
Khương Phi cảm thấy may mắn, tắm rửa xong rồi mới bị mất điện mất nước, cô là mèo mù vớ phải cá rán mà.
Nhưng chưa kịp ngồi rung đùi đắc ý thì bọn cô đã bị phạt ngồi xổm nửa giờ, vì quá ồn ào. Ngồi xổm lâu, mười ngón chân đều tê dại, không còn cảm giác gì nữa. Mà đợi mãi vẫn chưa có điện trở lại.
Khương Phi nhìn các huấn luyện viên tập trung một chỗ thảo luận, hồi lâu cũng không nói ra lí do vì sao, cô cảm thấy hơi lo lo, nghĩ đến Lục Bách Trình vốn là người sợ bóng tối.
Bọn cô cũng đã không nói chuyện với nhau một tháng rồi, không học cùng lớp, cũng không ở cùng một doanh trại, khó khăn lắm mới nhìn thấy mặt nhau ở buổi lễ khai giảng, thế mà anh lại tránh đi, coi như không nhìn thấy cô.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng anh lại có gan lớn như vậy.
Bị cúp điện cũng đáng đời, xem có hù chết anh không!
*
Bởi vì sự cố mất điện, ở trên truyền lệnh xuống, tất cả học sinh phải tập trung ở sân tập luyện.
Chưa đến một lúc, khoảng sân rộng rãi cũng đã chật kín người.
Lục Bách Trình cao lớn, nên đứng ở hàng cuối cùng. Có lẽ do ảnh hưởng tâm lý, anh luôn cảm thấy hình như có gì đó ở phía sau, khi có cơn gió thổi qua, cả người anh nổi da gà lông tóc dựng đứng.
Sau mười phút, tập hợp quân ngũ kết thúc, cuối cùng anh cũng có thể ngồi xuống nghỉ ngơi, khi anh đang định đổi vị trí với người đứng đằng trước, đột nhiên thắt lưng phía sau bị đẩy mạnh.
Không quan tâm đến sự đau đớn, một nỗi sợ kinh hoàng dâng lên, anh quay ngoắt đầu lại. Nhưng chưa kịp phản ứng lại thì nhìn thấy rõ mặt người tới là ai, lửa giận của anh đã tắt ngúm.
"Làm sao cậu tìm được chỗ này?" Anh đè thấp giọng hỏi, không giấu được vẻ ngạc nhiên.
Lúc này trên khán đài có ánh sáng chiếu tới, ở phía dưới thì đen kịt, mọi người trò chuyện với nhau chỉ dựa vào giọng nói để phân biệt. Việc Khương Phi xuất hiện không khiến người khác chú ý, nếu không phải Lục Bách Trình đã quá quen thuộc với cô, anh thậm chí sẽ không thể nhận ra cô ngay lập tức được.
"Chẳng phải là cậu sợ bóng tối sao?"
Doanh trại chỗ Khương Phi nghỉ ngơi sớm, cô mò mẫm lại đây, bọn anh bên này vẫn đứng ở tư thế quân đội. Cũng nhờ anh nổi bật, dễ nhận ra, cô đợi ở trong góc, mệt mỏi ngồi xếp bằng ở sau lưng anh, nhìn thấy anh không nhúc nhích tí nào, liền kéo kéo quần anh:
"Cậu cũng ngồi xuống đi."
Sau khi nói xong, cô cảm thấy hình như có ai đó đang nhìn mình, liền hạ thấp vành mũ xuống.
Lục Bách Trình ngó trái phải, khoanh chân ngồi xuống, dùng thân hình che chắn cho cô.
"Cậu tự tiện rời khỏi đội." Anh nói.
"Cậu không nói, sẽ không ai biết."
"Làm sao cậu biết tôi sẽ không nói?"
Khương Phi trố mắt nhìn, cô còn chưa tính sổ với anh đâu, anh lại còn dám đe dọa cô. Cô giơ tay véo véo cánh tay anh:
"Lục Bách Trình, cậu được lắm!"
Lúc này cơ bắp của Lục Bách Trình còn chưa phát triển mạnh, sức khỏe cũng chưa dẻo dai, nên khi Khương Phi nhéo một cái, anh đau đớn hít một hơi, vội vàng kéo tay cô ra:
"Khương Phi Phi!"
Khương Phi bị mồ hôi trong lòng bàn tay Lục Bách Trình làm cho giật mình, thế là không chút do dự cầm tay anh giơ lên:
"Thật sự là sợ ma quá mà, ra nhiều mồ hôi như thế này."
Sức mạnh từ bàn tay của Khương Phi lớn đến không ngờ, Lục Bách Trình không thể rút tay ra được.
Hoặc có thể, là do anh không muốn rút tay ra.
Khương Phi chờ mãi không thấy Lục Bách Trình nói gì, cuối cùng cô phải khống chế không cho tay anh loạn động, cô trợn mắt khinh bỉ nói:
"Tôi phát hiện cậu thực sự rất buồn cười, tính khí vừa nhỏ nhen, lại còn đạo đức giả nữa chứ. Cậu vào phòng tôi xem đồ của tôi, tôi còn chưa trách cậu, cậu lại còn giận ngược lại là sao, có cần thiết phải như thế không?"
Lục Bách Trình chậm rãi thở ra một hơi, dịu dàng nói:
"Cậu véo tôi đau."
"Cậu đáng lắm."
Khương Phi vừa nói, vừa xoa xoa tay anh. Tay anh trước nay chỉ cầm bút, ngón tay thon gầy, nhưng mà sợ tới mức bàn tay đổ đầy mồ hôi, cũng là ngoài sức tưởng tượng.
Cô thở dài một hơi, nắm lấy bàn tay còn lại của anh, nói:
"Đã là một chàng trai trưởng thành rồi, sao lại còn sợ bóng tối như vậy chứ."
Lục Bách Trình mím môi, không thể nói cho cô biết được. Lòng bàn tay anh đổ mồ hôi, không phải vì sợ hãi, mà vì cô lại gần anh.
Bàn tay cô mềm mại quá.