"Được, ai cũng có." Minh Hữu nghĩ, dù sao một ngày chỉ được ăn mười viên, bây giờ ăn thêm một viên, tí nữa sẽ ăn ít đi một viên. Bài toán "sáng ba tối bốn" hay "sáng bốn tối ba", với trí thông minh hiện tại của sói Đại Hôi, chắc tính không ra.
"Tôi nên phối hợp với cậu thế nào?" Sau khi ăn xong khối dinh dưỡng, Arthur trở nên tràn đầy năng lượng. Cái đuôi của hắn quấn quanh eo Minh Hữu, vẻ mặt rất đắc ý.
Hắn đã nói mà, Minh Hữu chắc chắn sẽ chọn nó.
Minh Hữu nói: "Chỉ cần tin tưởng tôi là đủ."
Arthur nhấc chân sau gãi tai: "Chỉ vậy thôi sao?"
Minh Hữu gật đầu: "Mặc dù thời gian chúng ta gặp nhau không dài, nhưng tôi tin mức độ liên kết không liên quan đến thời gian quen biết. Chúng ta được định mệnh dẫn dắt, vượt qua vô số ngân hà và thời không mới gặp được nhau. Kỳ tích với xác suất gần như bằng không này đủ để chứng minh mối liên kết của chúng ta rồi."
Gấu Đại Bạch không biểu cảm đưa chân gấu lên gãi tai.
Tiểu Hữu cái gì cũng tốt, chỉ là thường xuyên nói những câu bệnh ảo tưởng của học sinh cấp hai khiến gấu vô cùng xấu hổ. Bây giờ nó đang dùng hai chân sau cào sàn, sắp cào ra hai căn hộ bốn phòng ngủ một phòng khách rồi.
Arthur nheo mắt mèo lại, nở một nụ cười kiểu hổ ngờ nghệch, rõ ràng không chỉ không cảm thấy lời của Minh Hữu quá ảo tưởng hay xấu hổ, mà còn rất hài lòng.
Arthur đưa vuốt mèo ra: "Đúng vậy!"
Việc Minh Hữu gặp hắn, đúng là đã vượt qua vô số ngân hà và thời không, là một loại kỳ tích mà xác suất gần như bằng không.
Việc hắn gặp Minh Hữu, nhất định sẽ lần nữa làm dấy lên một trận gió tanh mưa máu trong Liên Minh, bọn họ được định sẵn là đứa con của thời đại!
Chưa từng có ai hợp ý hắn như Hữu đần này, ngay cả anh trai nuôi hắn lớn lên hay gấu ngốc cùng trưởng thành với hắn cũng không bằng!
Minh Hữu cũng đưa tay ra, nắm chặt vuốt mèo xù xù của mèo mun lớn, hai người nhìn nhau, trong mắt như có hai ngọn lửa đang cháy.
Đây là ngọn lửa của mối liên kết!
Gấu Đại Bạch đi đến bên cạnh sói Đại Hôi, đưa vuốt gấu ra che hai mắt sói Đại Hôi.
Sói Đại Hôi: o_o???
Gấu Đại Bạch: Đừng nhìn, sẽ học hư đấy.
"A, Đại Hắc, tôi phấn khích quá!” Minh Hữu buông tay ra, lao về phía mèo mun lớn.
Arthur ngồi xổm trên mặt đất, dang rộng hai chân trước, đón lấy Minh Hữu, dùng đệm thịt nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Minh Hữu.
Minh Hữu dùng sức cọ vào đầu của Arthur, cọ đến mức Arthur cảm thấy má mình sắp bị cọ trụi lông, bắt đầu dùng đệm thịt đẩy cậu ra, cậu mới buông tay.
"Mau mau mau! Chúng ta mau thử thuật thoái hóa luôn đi! Nếu thành công, chúng ta có thể biến sói Đại Hôi thành sói xám nhỏ, đồ đạc trong nhà mỗi ngày sẽ không bị tàn phá nữa!" Minh Hữu nắm chặt một tay, trong mắt là sự phấn khích không kìm nén được: "Dù có thêm tám con thú lông xù nữa, nhà chúng ta cũng sẽ không bị phá hủy!"
Mèo mun lớn nhớ lại cái cây mài móng mèo của mình đã bị gặm nát bét.