Chuyện Xứ Lang Biang 2: Biến Cố Ở Trường Đămri

Chương 48

- Con không bảo Pôlôna bịa chuyện nữa chứ, K’Tub? – Ông K’Tul cất tiếng, giọng đắc thắng như vừa được bạc.

- Ờ, ờ… nếu như thầy Hailixiro đã nói như vậy…

K’Tub ấp úng, đầu vẫn cắm vào trang báo để khỏi phải ngẩng lên nhìn ba nó.

- Nếu ta bảo N’Trang Long là tay đại ngu thì cũng đâu có thấm gì với sự ngờ vực của tờ Tin nhanh N, S & D về thân phận của lão phải không? – Ông K’Tul hỏi dồn, không bỏ lỡ cơ hội tấn công thằng con đang yếu thế.

- Làm sao mà thầy N’Trang Long là người của trùm Bastu được! – K’Tub sầm mặt phản ứng. – Theo con, cách đặt vấn đề của Pôlôna thiệt là ngu ngốc.

Ông K’Tul có vẻ bất ngờ trước sự nổi nóng bất tử của K’Tub. Ông khựng lại một chút, lấy tay xua xua một tàn lửa vô hình nào đó trước mặt đang làm quả mìn trong ngực ông muốn nổ tung, rồi chậm rãi nhếch mép, cố nén cơn giận vào tiếng cười khảy:

- Cứ đợi đấy, con trai! Rồi con sẽ thấy ai là kẻ ngu ngốc trong chuyện này!

- Cậu bị tờ Tin nhanh N, S & D bỏ bùa mê rồi, cậu K’Tul. – Êmê thu hết can đảm để bắt mình mở miệng. – Chẳng lẽ tờ Lang Biang hằng ngày mà cậu vẫn đọc bao năm nay thiệt sự là tờ báo vứt đi? Con nghĩ, thiệt chẳng khách quan chút nào nếu chỉ nghe theo giọng lưỡi của một phía.

- Rất tiếc là ta không thể làm theo lời con dù ta rất muốn, Êmê à. – Ông K’Tul đáp bằng giọng chế giễu, đáy mắt lóe lên thứ ánh sáng không thể nhầm được của sự đắc ý. – Đã hai hôm nay, thú thật là ta rầu rĩ chết được vì không thấy tờ Lang Biang hằng ngày đâu.

Êmê nhướn mắt:

- Cậu đã cắt báo rồi chứ gì?

- Ồ không, – ông K’Tul nhún vai. Có vẻ ông đang ở trong tâm trạng cực kỳ khoái trá nên tự cho phép mình làm một động tác hoàn toàn trái ngược với thói quen là bứt bứt hàng ria con kiến theo cái kiểu hết sức hoạt kê và thong thả tiếp – ta vẫn đặt mua hằng tháng đó chứ. Nhưng hai hôm nay Kan Blao đã không thèm sai người bỏ báo cho ta nữa.

- Tờ Lang Biang hằng ngày tạm thời đình bản rồi, con à. – Bà Êmô đưa mắt nhìn con gái, thở dài nói.

- Đình bản? – Êmê kêu lên ngạc nhiên. – Sao lại đình bản? Hổng lẽ Ama Đliê đã xúi Cục trưởng Cục báo chí Y Nali…

- Chuyện này chẳng liên quan gì đến Y Nali hết. – Bà Êmô lắc đầu. – Tờ Lang Biang hằng ngày tự đình bản vì kém thế trong cuộc chiến tranh thông tin với tờ Tin nhanh N, S & D quanh vụ Bolobala. Chỉ đơn giản vậy thôi.

- Và đó là hậu quả tất yếu với kiểu làm báo đần độn của Kan Blao. Báo chí không bao giờ là thức ăn nguội, càng không là thức ăn chỉ hợp khẩu vị của một người. – Ông K’Tul tiếp lời bà Êmô bằng một câu bình luận mà căn cứ vào cái cách vừa nói vừa gật gù của ông thì chắc ông tự chấm ình điểm 10.

- Các con ăn đi! – Bà Êmô cầm lên chiếc nĩa, sốt ruột gõ lanh canh vào mép chiếc đĩa bạc đựng rau. – Dù có thế nào đi nữa thì ta cũng thấy làm mãn nguyện là không đứa nào trong các con dính dáng gì vào vụ rắc rối này.

Như thoát khỏi một trận ném bom, bọn Kăply lập tức cảm thấy đói ngấu. Từng đứa tự quơ lấy các thứ nĩa, muỗng, đĩa để trước mặt, nhưng chưa đứa nào kịp tọng thứ gì vào miệng, ánh mắt sắc như dao của ông K’Tul thình lình lướt ngang qua mặt khiến tụi nó bỗng thấy no ngang.

oOo

Trái với sự phỏng đoán của tụi Kăply, sáng hôm sau không một học sinh nào của trường Đămri vắng mặt. Chắc chắn sự hiếu kỳ về ma cà rồng đã khiến tụi nó thêm dũng khí để chống lại quyết định nghỉ học của các bậc cha mẹ quá lo xa.

Vừa đun đầu qua khỏi cổng, Kăply đã gặp ngay bộ mặt gầy nhom, càng ngày càng xanh lè xanh lét của thằng Steng. Khác với mọi hôm, bữa nay nụ cười toét miệng quen thuộc như có ai vừa lột khỏi mặt nó. Và có vẻ như Steng chẳng còn hào hứng gì với cái chuyện ưa thích là luôn mồm trù ọi người chết sạch.

- Mày đấy à, K’Brêt? – Steng chìa bộ mặt chán ngán vào mặt Kăply, hờ hững hỏi.

- Thế nào? – Kăply chằm chằm nhìn Steng, nhếch mép chế nhạo. – Trông mặt mày, tao nghĩ chắc mày đang muốn chết quách cho xong phải không?

Kăply hỏi trêu, không ngờ Steng tiu nghỉu gật đầu:

- Mày đoán hay thật đấy. Tao đang muốn chết đây.

- Thật à? – Kăply hỏi lại bằng giọng ngờ vực.

- Ờ. – Steng thản nhiên giải thích. – Tao sống làm cái quái gì khi chung quanh chẳng có ai chịu chết cả. Tao trù đến mỏi mồm mà có ăn thua gì đâu.

Kăply khẽ cau mày trước sự thành thật của Steng:

- Chắc là mày rất thất vọng khi Bolobala bị bắt?

- Tất nhiên rồi. – Steng đáp tỉnh rụi. – Nếu con ma cà rồng đó còn đi lại lơn tơn và “đớp” được vài đứa, khả năng kiếm tiền của tao chắc sẽ không đến nỗi bế tắc như hiện nay.

- K’Brêt! – Kăply giật nảy mình khi nghe tiếng Nguyên vang lên đầy bực dọc bên tai. – Nó nói nhăng nói cuội thế mà mày còn đứng đó trò chuyện được sao?

Nguyên tóm tay Kăply lôi đi xềnh xệch:

- Vào lớp đi!

Kan Tô, Y Gok và Mua đứng ngay trước cửa lớp Cao cấp 1 như chờ sẵn. Vừa thấy Nguyên và Kăply đi ngang qua, cả ba phóc ngay xuống sân. Kan Tô chạy tới trước tiên:

- K’Brăk, K’Brêt! Hai hôm nay tụi mày biến đi đâu thế?

Nguyên chớp mắt:

- Bữa nay lớp tao mới có tiết Thần chú chiến đấu.

Kan Tô vỗ “bộp” lên vai Nguyên:

- Thế tụi mày đã biết tin sốt dẻo về Bolobala chưa?

- Biết rồi. – Nguyên khẽ nhăn mặt, không biết do cái vỗ hơi mạnh tay của Kan Tô hay do buộc phải nghe nhắc tới đề tài mà nó muốn lảng tránh.

Y Gok dòm lom lom vào mặt Nguyên:

- Tụi mày đọc trên báo chứ gì?

Nó rụt vai, không chờ câu trả lời:

- Khủng khϊếp thật! Tao không thể tin được là tao đã học chung trường với một con ma cà rồng trong bao nhiêu năm nay.

Y Gok bất giác sờ tay lên cổ:

- Cũng may là chưa có gì xảy ra!

Mua chớp mắt nhìn Nguyên, dè dặt nói:

- Tôi thấy bạn chơi thân với Bolobala lắm mà.

- Ờ, ờ…

Nguyên ấp úng, bụng mong đến chết đi được tiếng chuông reo vào lớp.

- Thế hằng ngày tụi mày có thấy điều gì khác lạ nơi con nhỏ đó không? – Y Gok tò mò hỏi, tay gãi gãi chỏm đầu nơi từng bị bùa Tóc mây thiên thần của Suku tàn phá tanh banh.

- Tụi tao chẳng thấy gì lạ hết. Bolobala trong mắt tụi tao vẫn là một nhỏ bạn cực kỳ đáng yêu. – Nguyên cau có đáp, ngạc nhiên về phản ứng có phần gay gắt của mình.

Kăply từ nãy giờ vẫn không rời mắt khỏi gương mặt duyên dáng của Mua, hồi hộp chờ nó khoe nụ cười răng sún. Nhưng nghe cái giọng nặng trình trịch như đấm vô mặt người đối diện của Nguyên, nó biết chờ một nụ cười nơi Mua lúc này là chuyện hoàn toàn vô ích.

- Tụi này vô lớp đây. – Kăply kéo tay Nguyên và đưa mắt nhìn tụi bạn Cao cấp 1. – Gặp lại sau há?

Nhưng vừa đi được một quãng, Kăply lại không làm sao bắt cái đầu của mình nhìn thẳng tới trước được. Nó len lén ngoảnh lại, tim đập rộn khi thấy Mua vẫn còn đứng nhìn theo nó, còn Kan Tô và Y Gok chẳng thấy đâu, chắc đã tếch vô lớp rồi.

Mua mỉm cười với Kăply và đưa tay ngoắt:

- Lại đây nói cái này cho nghe nè!

Như chỉ chờ có vậy, Kăply buông một câu gọn lỏn vào tai Nguyên “Mày vô lớp trước đi”, rồi không buồn nhìn gương mặt ngơ ngác của thằng này, nó quay mình tất tả chạy ngược lại.

- Gì vậy, Mua?

Kăply hồi hộp hỏi, khi đã đứng trước mặt nhỏ bạn.

Mua lúc lắc hai bím tóc:

- Trưa nay K’Brêt muốn đi chơi với tôi không?

Hai bím tóc của Mua đã đánh gục Kăply ngay từ cái lắc đầu tiên. Nó máy móc đáp:

- Muốn.

Rồi như sợ câu trả lời quá ngắn, không bộc lộ được đầy đủ tình cảm, nó hấp tấp nói thêm: