Khi Trần Ngư tỉnh lại
thì
đã
là buổi tối, ông Ngô và Lâu Minh
đang
ngồi chơi cờ vây cách đó
không
xa.
“Thi Thi, em tỉnh rồi hả?” Đầu ngón tay của Lâu Minh còn kẹp quân cờ trắng, nghiêng đầu về phía Trần Ngư mỉm cười.
“Dạ!” Trần Ngư ôm chăn lông ngồi lên, vừa chuẩn bị duỗi lưng cho đỡ mỏi
thì
phát
hiện
thân thể mình có chút gì đó
không
đúng, hình như hơi thở trong người
đã
trôi chảy hơn. Trần Ngư chớp chớp mắt, thử huy động linh lực trong cơ thể
một
lần nữa.
Lâu Minh hạ quân cờ chốt, ông Ngô cầm quân cờ
trên
tay nhìn nước cờ chốt suy nghĩ hồi lâu vẫn
không
đặt xuống
thì
chợt nghe cháu
gái
kêu hét om sòm, dọa ông làm tay mất thăng bằng, quét ngang nửa bàn cờ.
“Om sòm gì thế, tại con mà làm hỏng bàn cờ rồi đây này.” Ông Ngô thờ phì phò mắng.
Lâu Minh im lặng nhìn bàn cờ mà
anh
đang
giành lợi thế
đã
bị phá hủy, EQ rất cao
không
vạch trần ông Ngô.
“Ông nội,
anh
Ba, linh lực của con lại vận chuyển được rồi nè.” Trần Ngư kích động nhảy tới nhảy lui
trên
ghế sô pha.
“Biết rồi, đừng nhảy nữa.” Vẻ mặt ông Ngô ghét bỏ.
Trần Ngư
không
thèm để ý đến ông nội, vọt đến trước mặt Lâu Minh, vui vẻ
nói
“anh
Ba, linh lực của em lại sử dụng được rồi, sau này em còn có thể giúp
anh
phong ấn sát khí được rồi nè.”
“Ừm.” Lâu Minh nhìn dáng vẻ vui mừng nhảy cẫng lên của Trần Ngư, nhớ đến lời ông Ngô
đã
nói
với
anh.
“Cậu có biết là nếu như vừa rồi cậu hấp thu sát khí trong linh hồn của Trần Ngư
thì
có thể cậu
sẽ
chết
không.”
Đối với câu hỏi của ông Ngô, lúc đó Lâu Minh
không
trả lời, mặc dù
anhbiết sát khí trong cơ thể mình vô cùng bất ổn, Mao đại sư cũng
nói
thân thể
anh
cầm cự được nhiều nhất là ba năm nữa. Nhưng có lẽ bởi vì xác định được thời gian như thế nên
anh
mới
không
chút nghĩ ngợi gì mà hấp thu sát khí
trên
người Trần Ngư mà
không
cân nhắc đến hậu quả.
Nhưng nếu
anh
biết được hậu quả
thì
sao … Lâu Minh cảm thấy chắc chắn là mình vẫn
sẽ
lựa chọn như vậy, dù sao thời gian còn lại của
anhcũng
không
còn nhiều, mà tương lai của Trần Ngư
thì
lại còn rất dài.
“Ông nội, vậy mà ông còn gạt con là
không
có cách nào.” Trần Ngư trừng mắt lên án ông nội
không
đáng tin cậy nhà mình, hại
cô
ỉu xìu mãi, đến ngủ cũng
không
ngủ ngon được.
“Đó là do số con may mắn thôi.” Ông Ngô như có như
không
nhìn thoáng qua Lâu Minh.
Khóe miệng Lâu Minh mỉm cười, nhìn ông Ngô khẽ gật đầu, thầm cám ơn ông.
Hừ! Ông Ngô ghét bỏ nghiêng đầu qua chỗ khác, cuộc đời Ngô Lễ của ông ghét nhất là hành vi ngu ngốc ‘làm việc tốt mà
không
cần lưu danh’, nếu
không
phải là sợ cháu
gái
mình cảm thấy áy náy, ai thèm gánh nỗi ‘oan ức’ này
trên
lưng làm gì.
==
Lúc ăn cơm tối, Trần Ngư đưa ông Ngô về nhà mình.
Biết ông Ngô đến Đế Đô, ba mẹ Trần
đã
chờ ở nhà từ sớm, mẹ Trần
đãthay đổi hết đồ dùng trong phòng nghỉ cho khách, cân nhắc đến việc ông Ngô là
một
người có vị trí cao như vậy nên
đã
trang trí căn phòng theo kiểu cổ xưa, đồ gỗ các kiểu cho người có tuổi tác và địa vị cao ở.
“Ông Ngô, chúng tôi vẫn muốn cảm ơn ông mà đến hôm nay mới có cơ hội.” Mẹ Trần kích động
nói.
“Lần trước
không
thể đích thân đến thôn Đại Mộc để cám ơn mọi người, vãn bối thấy
thật
có lỗi.” Thị trưởng Trần cũng
nói
theo.
Hai người ba mẹ Trần thực lòng cảm kích ông Ngô, nếu lúc trước chỉ là vì ông Ngô
đã
cứu được Thi Thi nhà họ, bây giờ còn là việc ông Ngô
đãdạy thuật pháp cho Thi Thi mới cứu được Trần Dương con trai họ. Ông Ngô có ân cứu mạng với cả hai con của ba mẹ Trần nên lòng cảm kích này đúng là
không
có từ ngữ nào có thể diễn tả thành lời.
“Hai người
không
cần khách khí như thế.” Ông Ngô cười ha ha, từ trong ba lô của mình lấy ra hai lá bùa đưa cho ba mẹ Trần mỗi người
mộttấm “Lần đầu tới cửa, cũng
không
có gì làm lễ gặp mặt, đây là bùa trừ ma cao cấp do tôi vẽ ra. Hai người mang theo nó,
thì
ma quỷ bình thường
sẽ
không
dám tiếp cận, còn nếu bên cạnh có ác ma
thì
nó
sẽnóng lên để cảnh báo, rất là hữu dụng đó.”
Nghe ông Ngô
nói
như thế, thị trưởng Trần còn bình tĩnh,
trên
mặt vẫn luôn nở nụ cười, còn mẹ Trần
thì
sắc mặt dần trắng bệch.
không
có ma quỷ đến gần là chuyện tốt, nhưng mà ý thứ hai …
không
biết có phải là ảo giác hay
không, mẹ Trần bỗng nhiên cảm thấy lá bùa trừ ma này có chút nóng phỏng tay.
Chẳng lẽ trong nhà lúc nào cũng có ác ma, chỉ do là bà
không
hay biết thôi sao?
Nghĩ đến việc ông Ngô
đi
tàu xe mệt nhọc (ba mẹ Trần
không
hay biết ông cụ mà bọn họ nghĩ mệt nhọc vì tàu xe,
đã
ở trong khu tập thể này ngủ
một
giấc
đã
đời rồi), ăn cơm tối xong, ba mẹ Trần cũng
không
làm phiền ông Ngô nữa mà để Trần Ngư đưa ông về phòng nghỉ ngơi.
Đưa ông Ngô về phòng nghỉ, khi trông thấy cách trang trí trong phòng trở nên sang trọng, rực rỡ hẳn lên, Trần Ngư
không
nhịn được mà cảm thán
một
câu “Mẹ con vậy mà dám đổi hết đồ đạc trong phòng luôn.”
Ông Ngô tất nhiên cũng nhận ra thái độ kính trọng của ba mẹ Trần đối với ông, nhưng đối với người
đã
trải qua việc đời như ông, việc này cũng là bình thường. Ông nhìn qua cách bài trí trong phòng, đồ gỗ xung quanh,
trên
bàn sách còn đặt cả giấy mực, bút nghiên.
“Con ở phòng nào?” Ông Ngô thu hồi mắt rồi thuận miệng hỏi.
“Con ở phòng kia.” Trần Ngư chỉ căn phòng thứ nhất bên phải của lầu hai.
“Ông qua nhìn
một
chút.”
Trần Ngư
không
nghi ngờ gì, đưa ông Ngô đến phòng ngủ của mình, đẩy cửa phòng giới thiệu “Con ở phòng này, phòng
anh
trai con bên cạnh, ba mẹ con ở dưới lầu.”
Ông Ngô gật đầu, ánh mắt quét qua phòng
một
lượt rồi dừng lại chỗ bàn sách …
trên
đó để hai máy vi tính “Sao con lại có hai máy tính?”
“một
cái là trong phòng có sẵn,
một
cái là
anh
trai con mua cho con cái laptop chuyên chơi game.”
Laptop chuyên chơi game!!!
Ông Ngô
đi
qua, vô cùng tự nhiên nhìn ngắm laptop chơi game, sau đó thản nhiên
nói
“Cái này cho ông nha.”
Ba mẹ Trần suy nghĩ rất nhiều, duy chỉ có
không
nghĩ đến là người lớn tuổi như ông Ngô có lẽ
không
thích giấy mực bút nghiên mà lại thích chơi game hơn.
“…”
Dường như sợ Trần Ngư
không
cho, ông Ngô ôm laptop xoay người dứt khoát rời
đi
không
chút lưu luyến.
Nhìn ông nội nhà mình
đi
dứt khoát như thế, nếu Trần Ngư còn
khôngrõ
vì sao ông muốn đến phòng của
cô
thì
đã
không
phải là người sống chung với ông mười lăm năm.
“Cốc cốc!”
Qua hai phút, cửa phòng bỗng vang lên tiếng gõ, Trần Ngư mở cửa, nghi ngờ nhìn ông nội nhà mình
đang
đứng phía trước.
“Nhóc con à, mật khẩu wifi nhà con là gì thế?” Ông Ngô cười rạng rỡ hỏi.
“…”
==
Sáng hôm sau, thị trưởng Trần
đi
làm ngày cuối năm, Trần Ngư
đi
cùng mẹ Trần đến bệnh viện thăm Trần Dương. Tuy Trần Dương còn hôn mê nhưng tình hình hồi phục rất tốt, bác sĩ
nói
khoảng hai ngày nữa là tỉnh lại.
Mẹ Trần yên lòng, nghĩ đến việc ông Ngô
đang
ở nhà
một
mình nên cũng
không
để Trần Ngư ở lại bệnh viện lâu.
Trong lòng Trần Ngư còn băn khoăn hỏi ông nội việc giải quyết sát khítrên
người Lâu Minh nên cũng
không
ở lại. Sau khi cùng mẹ nghe bác sĩ thông báo tình hình của Trần Dương xong liền trở về nhà. Sau đó, kéo ông Ngô còn
đang
ngủ thẳng giấc từ
trên
giường dậy.
“đã
sắp mười
một
giờ trưa rồi mà ông vẫn còn ngủ sao.” Trần Ngư khϊếp sợ
không
thể tin.
“Tuổi tác lớn rồi, thích ngủ nướng.” Ông Ngô vừa
đi
đến phòng vệ sinh vừa
nói.
“…” Làm như
cô
chưa bao giờ biết người lớn tuổi nào khác sao?
Hôm qua, sau khi rời nhà Lâu Minh, cuối cùng ông Ngô cũng đồng ý với Trần Ngư
sẽ
nghĩ cách giúp Lâu Minh
một
tay.
Hôm qua, sau khi Lâu Minh hấp thu sát khí của Trần Ngư, vì sợ Trần Ngư biết chuyện mà áy náy nên Lâu Minh
đã
nhiều lần xin ông giúp
anhche giấu. Mặc dù
nói
là vì nể mặt mũi cháu
gái
nhà mình nên ông mới chịu gánh ‘oan ức’ này, nhưng trong lòng ông Ngô vẫn có cách nhìn khác đối với Lâu Minh.
Quan trọng nhất là …hôm qua, sát khí trong linh hồn Trần Ngư lại có thể tự động chảy ra ngoài về hướng cơ thể Lâu Minh làm ông Ngô rất là nghi ngờ. Sát khí vận chuyển trong
không
khí xung quanh làm ảnh hưởng đến con người, nhưng tuyệt đối
sẽ
không
thể có ý thức mà chảy vào
một
người nào đó được.
Nếu như
nói
đây là đặc thù của cơ thể Lâu Minh, gặp phải sát khí
sẽ
tự động hấp thu, như vậy
thì
chỉ sợ Lâu Minh
không
thể sống đến bây giờ được. Cho nên, giải thích duy nhất được đưa ra chính là … con nhóc nhà mình và thằng nhóc kia có
một
mối liên hệ nào đó.
“Ông nội, ông
đã
nghĩ ra biện pháp nào chưa?” Trần Ngư thấy từ khi ông Ngô tới đây vẫn ngồi
trên
ghế sô pha ngẩn người nhìn Lâu Minh, nhịn
không
được mà lên tiếng thúc giục.
“Gấp cái gì.” Ông Ngô tức giận trừng mắt nhìn cháu
gái
nhà mình, sau đó mới nhìn về phía Lâu Minh, lười biếng
nói
“Nhà cậu có nhiều tiềnkhông?”
“A?” Lâu Minh sửng sốt rồi lập tức nhớ đến quy
định của môn phái mà Trần Ngư
đã
từng
nói
với
anh,
nói
“Cũng được ạ.”
“Vậy
thì
đi
mua mấy món pháp khí
đi, có càng nhiều linh khí càng tốt.” Ông Ngô
nói.
“Có
yêu
cầu cụ thể gì
không
ạ?”
“Pháp lực càng mạnh, có niên đại càng cổ xưa
thì
càng tốt.” Ông Ngônói
“Tìm được
thì
lại tới tìm ta.”
“Vâng.” Lâu Minh thấy ông Ngô
không
nói
gì thêm
thì
cũng
không
hỏi nữa, chỉ gật đầu đồng ý.
Loại diễn xuất của người bề
trên
‘chỉ
nói
việc cho cậu làm,
không
cầnnói
cho cậu lý do’, Trần Ngư có thể nhịn khi ông Ngô đối xử với người khác như thế, nhưng lại
không
nhịn được khi ông Ngô đối xử như vậy với Lâu Minh. Thế là tự tay rót
một
lý trà đưa đến trước mặt ông Ngô, cười hỏi “Ông nội, ông muốn tìm pháp khí, cụ thể để làm cái gì?”
“…” Ông Ngô liếc nhìn cháu
gái
nhà mình hiếm khi mà ‘chân chó’ như vậy, thản nhiên nhận ly trà uống
một
ngụm, sau đó mới lên tiếng “anhBa nhà con …”
Câu ‘anh
Ba nhà con’ vừa thốt lên, Trần Ngư
thì
chẳng cảm thấy gì còn Lâu Minh lại ngượng đến mức đỏ bừng cả mặt, trong lòng
không
ngừngnói
với chính mình: chắc là ông Ngô
không
có ý gì đâu, ông ấy chỉ thuận miệng
nói
thôi, Lâu Minh, mày đừng có hiểu lầm.
“Sát khí của cậu ấy đến từ linh hồn,
nói
cách khác là có khả năng có từ kiếp trước, mỗi
một
đời linh hồn của cậu ấy
sẽ
đều mang theo sát khí.” Ông Ngô
nói
“Trước đó ông
đã
dạy con,
trên
thế gian này, sát khí phân thành hai loại,
một
loại có thể làm sạch,
một
loại
không
thể làm sạch. Sát khí của Lâu Minh thuộc về loại
không
thể làm sạch.”
“Thực
sự
là
không
có biện pháp gì sao ạ?” Trần Ngư nghe xong còn kích động hơn so với Lâu Minh là người trong cuộc “Nếu như
không
thể làm sạch, chẳng phải là
anh
Ba
sẽ
mang sát khí đời đời kiếp kiếp luân hồi sao.
“Nghe ông Ngô
nói
xong
đã.” Lâu Minh lên tiếng trấn an Trần Ngư.
Ông Ngô nhìn thoáng qua Lâu Minh, nhíu mày,
nói
thầm, cậu ta vẫn giữ được bình thản, tốt lắm.
Thực ra, Lâu Minh
đã
được nghe giả thuyết về sát khí của mình
sẽ
theoanh
luân hồi từ ông Nghiêm, nghe rồi cũng quen nên cũng
không
có phản ứng gì lớn.
“Theo lý thuyết mà
nói,
trên
đời này
không
có việc gì là
không
thể làm, nếu có
thì
đó là thực lực
không
đủ hoặc do
không
tìm được phương pháp thích hợp.”
“Phương pháp gì ạ?” Mắt Trần Ngư sáng lên.
“Vẫn chưa tìm thấy.” Ông Ngô đặc biệt ‘thích ăn đòn’, trả về bốn chữ.
“…” Trần Ngư nghẹn họng, cảm thấy ông nội
đang
cố ý chơi
cô, tức giận muốn nhổ hết râu của ông.
Lâu Minh cũng
đã
nhìn ra, ông Ngô rất thích trêu chọc Trần Ngư, lại thêm Trần Ngư là người nóng tính, dăm ba câu liền xù lông, lập tức nín cười giữ người lại “Thi Thi, em đừng kích động, nghe ông
nói
hết cáiđã.”
Ông Ngô nhìn Trần Ngư
một
lần nữa lại được Lâu Minh xoa dịu, vẻ mặt đáng tiếc,
nói
tiếp “Sát khí trong cơ thể Lâu Minh, trước mắt mà
nói
thìkhông
có cách nào làm sạch. Cho dù ông có phong ấn sát khí lại
thì
nósẽ
tiếp tục mạnh thêm trong cơ thể cậu ấy.”
“Bởi vì sát khí của con …
không
phải do hấp thu sát khí bên ngoài mà hình thành, mà là do linh hồn của chính con sinh ra.” Lâu Minh hiểu
rõ.
“Đúng thế.” Ông Ngô gật đầu “Linh hồn của cậu tương đương với
mộtvật chứa sát khí to lớn, thời gian càng dài, sát khí trong sâu tận linh hồn tràn ra càng nhiều, thân thể của cậu từ từ
sẽ
không
chứa nổi, vì thế đây là nguyên nhân mà cậu
không
thể sống lâu được.”
“Cho nên … phong ấn đối với cậu mà
nói
đã
không
còn chút ý nghĩa nào.” Ông Ngô
nói
“Muốn kéo dài tuổi thọ cho cậu, chỉ còn cách đem linh hồn của cậu tách rời sát khí.”
Tách rời?
Lâu Minh
không
thể tin nhìn ông Ngô.
“Linh hồn và sát khí có thể tách rời sao ạ?” Trần Ngư cũng là lần đầu tiên nghe thấy điều này.
“trên
lý thuyết là có thể …” Ông Ngô
nói
“Trong cuốn sách cổ xưa của phái Lạc Sơn chúng ta có ghi chép về điều này nhưng mà đến nay vẫn chưa có người nào thử qua.”
Ông Ngô nhìn Lâu Minh, giọng
nói
nghiêm túc “Chờ đến khi tìm được pháp khí thích hợp, ta
sẽ
lấy linh hồn của cậu ra, dùng bí thuật (thuật pháp bí mật) tách sát khí với linh hồn của cậu riêng biệt rồi gửi vào trong pháp khí. Quá trình này
sẽ
có điều gì xảy ra, ta cũng
không
biếtrõ, linh hồn của cậu và linh hồn của người bình thường
không
giống nhau, ta thậm chí
không
dám cam đoan, khi lấy linh hồn của cậu ra có thể đưa trở lại nguyên dạng được hay
không.”
“nói
cách khác … hoặc là thành công, hoặc là chết?” Lâu Minh tổng kết hỏi.
Ông Ngô gật đầu: Nên cậu … có còn muốn thử hay
không.
Tác giả có lời muốn
nói:
Ngày nào đó, nhà họ Trần nhận được chuyển phát nhanh.
Mẹ Trần: Đây là cái gì?
Nhân viên chuyển phát: Bàn phím chuyên dụng cho game thủ.
Ông Ngô: Con nhóc Trần Ngư này bắt đầu ham mê chơi game rồi hả, tịch thu! (bàn phím laptop dùng
không
thuận tay chút nào a!)