“Bộ trưởng, Mao đại sư đến.” Cảnh vệ gõ cửa phòng Lâu Tân Thành báo cáo.
Lâu Tân Thành đặt tài liệu xuống, ngẩng đầu
đã
nhìn thấy Mao đại sư đứng ngoài cửa, cười đứng dậy “Mao đại sư.”
“Bộ trưởng Lâu,
thật
ngại quá, tôi đến muộn
một
chút.” Mao đại sư xin lỗi.
“Đường núi vốn
không
dễ
đi
mà.” Lâu Tân Thành khoát tay “Bên Lâu Minh
đã
sắp xếp xong rồi sao?”
Vì chuyến
đi
đến thành phố Bình lần này của Lâu Minh, Mao đại sư
đã
đến xưởng vũ khí trước hai ngày để chuẩn bị, hai ngày qua lại luôn
đi
theo bên Lâu Minh. Nếu
khôngphải lần gặp Nghiêm lão tiên sinh này là do Mao đại sư giới thiệu
thì
Lâu Tân Thành cũng
không
gọi Mao đại sư đến đây.
“Tất cả
đã
sắp xếp xong rồi.” Thực ra, sát khí trong cơ thể Lâu Minh
đã
được Trần Ngư phong ấn, những sắp xếp của Mao đại sư trong hai ngày nay căn bản
không
có tác dụng gì.
“Vậy chúng ta đến Nghiêm phủ thôi.” Lâu Tân Thành
nói.
Hai người ngồi
trên
xe của quân đội chuyên dùng, rời khỏi khu tập thể đến Nghiêm phủ nằm ở phía Đông thành phố Bình, vừa
đi, Mao đại sư vừa giới thiệu nhà họ Nghiêm với Lâu Tân Thành “Nghiêm Sùng Minh
đã
từng là cao thủ số
một
số hai trong giới huyền học, hai mươi năm trước bỗng nhiên lui về ở
ẩn, nhiều năm qua
không
ai biết ông ấy
đã
đi
đâu chỉ gần đây mới tra được ông ấy sống ở thành phố Bình.”
“thì
ra là thế.” Trách
không
được mà tìm mãi
không
có tin tức gì, Lâu Tân Thành gậtnhẹ
đầu, lại hỏi “Tôi nhớ là Mao đại sư
đã
từng
nói, Nghiêm Sùng Minh am hiểu nhất là ‘đuổi gϊếŧ’.”
“Đúng thế. Ông ta vốn là người trộm mộ,
một
lần
đi
trộm mộ
không
cẩn thận đánh thức cương thi trong phần mộ, trong trận chiến sống còn đó (thập tử nhất sinh) ông ta trốn thoát được, sau đó chuyên tâm báo thù.” Mao đại sư
nói
“Số mệnh của ông ta khá tốt, tư chất cũng tốt,
đã
bái trưởng môn Nhất Trọng chân nhân của chùa Sùng Dương làm đệ tử tục gia (đệ tử
không
tu trong chùa), học tuyệt kĩ gϊếŧ cương thi. Từ đó về sau, ông ta thích
đi
đến những vùng núi hoang, mộ hoang tìm gϊếŧ cương thi.”
“Trộm mộ?” Lông mày Lâu Tân Thành cau lại.
“Đó là chuyện rất lâu rồi, còn bây giờ trong giới huyền học,
không
còn người theo việc trộm mộ nữa.” Mao đại sư vừa cười vừa
nói, dù sao người trong giới huyền học đềukhông
thiếu tiền,
không
cần thiết phải
đi
lấy trộm những đồ vật mà bị gánh lấy luật ‘nhân quả’.
Sắc mặt Lâu Tân Thành lúc này mới khá hơn, tuy rằng ông có việc cầu xin nhà họ Nghiêm, nhưng nếu những người đó là những kẻ trộm mộ
sẽ
làm ông cảm thấy
khôngthoải mái.
“Vậy sát khí
trên
người Lâu Minh, Nghiêm Sùng Minh …”
“Sát khí
trên
người Lâu Minh có điểm giống với sát khí
trên
người cương thi, tôi chỉ có thể miễn cưỡng phong ấn lại nhưng làm thế nào để hóa giải hoàn toàn
thì
nhiều năm qua, tôi vẫn chưa tìm được cách nào thích hợp.” Mao đại sư
nói
“Nghiêm Sùng Minh có kinh nghiệm đấu với cương thi phong phú hơn, nhưng có thể có cách nào giải quyết sát khí
trên
người Lâu Minh
không
thì
phải để ông ấy gặp Lâu Minh mới biết được.”
Lâu Tân Thành suy tư rồi gật
nhẹ
đầu, hai người im lặng cho đến khi chạy đến nhà họ Nghiêm.
Lúc này trong sân lớn nhà họ Nghiêm,
một
ông lão quắc thước (khỏe mạnh)
đang
giận dữ dạy bảo hai thanh niên nam nữ trẻ tuổi “nói
mau,
đã
xảy ra chuyện gì?”
Nghiêm Hân bị dọa mà giật mình, lặng lẽ né ra sau lưng
anh
trai mình.
“Ông nội, là con lấy trộm
đi.” Nghiêm Uy biết
không
thể giấu, chỉ có thể thành
thậtkhai nhận.
“Con lấy
đi
làm cái gì?” Ông Nghiêm hỏi.
“Mấy hôm trước, chúng con
đi
núi Lộc Minh ở ngoại thành chơi, Hân Nhi phát
hiện
ở đó có
một
con cương thi.” Nghiêm Uy
nói
“Nên chúng con …”
“Khi
đi
chơi
thì
phát
hiện? Mấy đứa là cố tình
đi
tìm
thì
đúng hơn, học được chút công phu như mèo quào mà cho là có thể bắt được cương thi hả?” Ông Nghiêm đập bàn “Con nghĩ cương thi là cái gì? Mấy đứa có khả năng được bao nhiêu chẳng lẽ
khôngbiết sao?”
“Ông nội, con cương thi đó cũng bình thường à, con và
anh
trai
đã
đánh nhau với nó, nó bị bọn con truy đuổi chạy tán loạn khắp nơi, căn bản
không
phải là đối thủ của tụi con.” Nghiêm Hân
nói.
“Cái rắm. La bàn Huyền
âm
của ta
đã
bị hỏng, cương thi có đạo hạnh cao như vậy đến ngay ông nội của mấy đứa cũng chưa chắc
đã
đánh lại, vậy mà hai đứa nhóc các con còn dám
nói
đánh nó chạy khắp núi.” Ông Nghiêm
không
thể tin.
“La bàn hỏng rồi ạ?”
anh
em họ Nghiêm liếc nhau, vẻ mặt đều thể
hiện
sự
ngạc nhiên và kinh hãi.
“Chắc chắn là
cô
ta.” Nghiêm Hân lập tức nhớ đến Trần Ngư, dù sao
thì
trước khi đưa cho Trần Ngư la bàn vẫn còn tốt mà,
không
thể có chuyện cầm về đến nhà
thì
hỏng.
“"cô
ta" là chuyện gì?”
“Cha, cha có khách ạ.” Con dâu của ông Nghiêm là
một
phụ nữ trung niên có khuôn mặt tròn phúc hậu cắt ngang lời của ông.
“Ai vậy?” Ông Nghiêm ngạc nhiên hỏi.
“Ông ấy
nói
là
một
vị đạo hữu của cha, là Mao đạo trưởng.” Con dâu ông Nghiêm
nói.
“Mao Kim Xuyên?” Ông Nghiêm buồn bực
nói, ông Nghiêm do dự
một
lát mới quay người
đi
ra sảnh trước.
Mẹ Nghiêm nhìn thoáng qua con
gái, con trai
đang
bị mắng té tát, dùng ngón tay chỉ lên trán Nghiêm Hân mắng “Bị ông nội mắng rồi phải
không. Sau này xem các con còn dám náo loạn nữa
không.”
“Sau này con
không
dám nữa. Mẹ, con
đi
ra ngoài nha, con hẹn bạn
đi
dạo phố rồi.” Nghiêm Hân
nói
xong, luồn qua người mẹ mình chạy ra ngoài.
Mẹ Nghiêm bất đắc dĩ cười cười.
==
Ông Nghiêm
đi
ra phòng khách, xa xa
đã
nhìn thấy hai cảnh vệ đứng canh gác trước cửa
thì
nhíu mày, nét mặt lộ vẻ
không
kiên nhẫn
đi
vào.
Mao Kim Xuyên mang người nào đến làm phiền ông ta vậy?
“Sùng Minh?” Mao đại sư thấy Nghiêm Sùng Minh
đi
đến
thì
vui mừng đứng lên.
“Ông tìm tôi có chuyện gì vậy?” Ông Nghiêm liếc nhìn Mao đại sư rồi lại lướt qua Mao đại sư nhìn Lâu Tân Thành, chắp tay sau lưng ngồi ở ghế chủ nhà.
Hiển nhiên là Mao đại sư hiểu
rõ
tính tình của Nghiêm Sùng Minh nên
không
tức giận, cười rồi giới thiệu Lâu Tân Thành “Đây là Bộ trưởng Bộ quốc phòng Bộ trưởng Lâu. Bộ trưởng Lâu, đây là Nghiêm đại sư Nghiêm Sùng Minh.”
“Nghiêm đại sư?” Lâu Tân Thành khách khí
“Bộ Quốc phòng?” Thời trẻ, Nghiêm Sùng Minh
đã
gặp
không
ít người có tiền có quyền, nhưng vẫn là lần đầu tiên gặp người của Bộ quốc phòng. Người này
trên
thân đầy sát khí, xem ra là người
không
sợ quỷ thần, vẻ mặt ông Nghiêm nghiêm túc hẳn lên “Hai người tìm tôi có chuyện gì?”
==
Trần Ngư ở bệnh viện theo dõi
một
ngày, kết quả kiểm tra
đã
có. Kết quả cho biết thân thể Trần Ngư rất khỏe mạnh, ngay cả chấn động não
nhỏ
cũng
không
có. Lâu Minh vốn định để Hà Thất đưa Trần Ngư về nhưng Trần Ngư kiên quyết
không
chịu. Lâu Minh
không
có cách nào, đành
nói
Hà Thất sắp xếp chỗ ở cho
cô, để
cô
một
mìnhđi
du ngoạn trong thành phố Bình.
Ngày hôm nay, Trần Ngư
đang
nhàn rỗi, nhàm chán,
đang
đi
dạo
trên
con đường
nhỏtrong thành phố thưởng thức các món đặc sản, xem có thể mua món gì về. Khi tay tráiđang
cầm que thịt nướng, tay phải
đang
cầm hũ chao
thì
cánh tay bỗng nhiên bị người chụp lại.
Trần Ngư
không
cầm chắc, chao vừa mua đổ hơn nửa ra ngoài.
“Quả nhiên là
cô!”
một
giọng nữ hơi kích động vang lên.
Trần Ngư quay đầu lại, cũng nhận ra
cô
gái
nắm tay mình, đó là Nghiêm Hân –
đã
gặp vào hai ngày trước “cô
làm gì vậy, đổ hết chao của tôi rồi.”
“Đền la bàn cho tôi
đi.” Nghiêm Hân thở phì phì
nói
“La bàn cái gì? Trần Ngư buồn bực
nói
“Chao này tôi chưa ăn miếng nào đâu, mau đền cho tôi.”
“một
hũ chao của
cô
có năm đồng, la bàn của tôi có giá mấy ngàn vạn đó.”
“cô
định lừa ai hả?” Trần Ngư chưa gặp người nào
không
biết xấu hổ như vậy, mở miệng là đòi mấy ngàn vạn. Chị đây cực cực khổ khổ cả
một
học kì mới kiếm được cómột
chút tiền.
“cô
theo tôi về nhà,
nói
rõ
ràng cho ông nội tôi.” Nghiêm Hân giữ chặt tay Trần Ngư định kéo về nhà mình.
“cô
đùa gì đấy?” Trần Ngư giãy dụa, hất tay Nghiêm Hân ra.
“cô
…” Nghiêm Hân giữ
không
được Trần Ngư
thì
vô cùng tức giận, ánh mắt quét lên túi vải bên hông Trần Ngư, hai mắt sáng lên, nhân lúc Trần Ngư
không
chú ý, bổ nhào qua ôm lấy Trần Ngư.
“Á,
cô
làm gì vậy?” Hai tay Trần Ngư đều
đang
cầm đồ,
không
thể làm gì Nghiêm Hân.
Nghiêm Hân đưa tay móc la bàn trong túi vải của Trần Ngư, sau đó xoay người chạyđi, khi cách xa năm mét mới quay người kêu “cô
muốn lấy về
thì
đến nhà họ Nghiêm số 186 đường Nhân Dân phía Đông thành phố tìm tôi.”
nói
xong, nhanh nhẹn xoay người chạy mất.
Trần Ngư sửng sốt
một
lúc, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, tức giận đến mức hung dữ gặm sạch xiên thịt dê nướng
trên
tay trái và hai miếng chao còn sót lại bên tay phải, sau đó mới lấy điện thoại di động ra, bấm số báo án “Chú cảnh sát, cháu bị cướp.”
Cướp đồ của người ta mà còn báo địa chỉ, phách lối như vậy, muốn tôi tìm tới nhà
thìtôi tìm, xem
cô
có dám lấy đồ tôi
không?
Năm phút sau, Trần Ngư ‘hoang mang lo sợ’ ngồi
trên
xe cảnh sát, bên cạnh đồng chí cảnh sát rất có trách nhiệm,
không
ngừng an ủi
cô
“cô
bé, đừng lo lắng, nếu
đã
biết ai lấy đồ của cháu,
sẽ
tìm được nhanh thôi.”
“Dạ, cháu tin chú cảnh sát.” Vẻ mặt Trần Ngư vô cùng tin tưởng nhìn chú cảnh sát.
một
cảm giác vô cùng tự hào trỗi dậy trong ngực chú cảnh sát, sau đó liền đảm bảo, nhất định hôm nay
sẽ
tìm được đồ về cho
cô
bé.
Hai mươi phút sau, xe cảnh sát dừng trước cổng nhà họ Nghiêm, vừa vặn gặp ba người
đã
nói
chuyện xong là ông Nghiêm
đang
đi
tiễn Mao đại sư và bộ trưởng Lâu ra ngoài.
Mao đại sư thấy xe cảnh sát dừng trước cổng
thì
hơi kinh ngạc, rồi lại thấy người nào đó từ
trên
xe cảnh sát bước xuống, hai mắt suýt nữa rớt khỏi tròng.
“Đây có phải là
cô
bé Trần Ngư
không?” Lâu Tân Thanh vẫn còn nhớ
rõ
Trần Ngư.
“A, đúng vậy.” Mao đại sư vẫn còn chưa định thần lại.
“Chào mọi người, tôi là cảnh sát khu vực đồn phía Đông thành phố Bình, xin hỏi trong các vị có ai là chủ hộ nhà này
không?” Chú cảnh sát hỏi.
“Là tôi, xin hỏi
anh
có chuyện gì?” Ông Nghiêm với vẻ mặt bình tĩnh hỏi.
“Xin chào, lão tiên sinh, xin hỏi ông có biết ai là Nghiêm Hân
không?” Cảnh sát hỏi.
“Đó là cháu
gái
của tôi. Con bé làm sao thế?” Ông Nghiêm nhíu mày.
“cô
bé này báo cảnh sát,
nói
cháu
gái
ông cướp của
cô
bé này
một
vật, là vật cổ có giá trị ngàn vạn.” Đồng chí cảnh sát
nói
“Giá trị đồ vật còn chờ giám định nhưng nếu là đồ cổ
thật
thì
chuyện này
sẽ
nghiêm trọng đó. Xin ông cho cháu
gái
ông ra để đối chất.”
Ánh mắt sắc bén của ông Nghiêm nhìn thoáng qua Trần Ngư, Trần Ngư cũng
khôngsợ, nhìn thẳng lại. Lúc này
cô
mới nhìn thấy hai người đứng cạnh ông Nghiêm. Thế là sắc mặt Trần Ngư biến đổi, cười chạy đến ngọt ngào gọi “Mao đại sư, bác Lâu.”
Bác Lâu?? Mao đại sư cứ ngỡ mình
đang
nghe nhầm.
Lâu Tân Thành cũng sững người, nhưng đối mặt với khuôn mặt tươi cười ngây thơ củacô
bé, ông chỉ nhàn nhạt gật đầu xem như đáp lại.
“Trần tiểu …” Mao đại sư định gọi là Trần tiểu hữu, nhưng nghĩ đến việc bộ trưởng Lâuđang
ở bên cạnh ông,
đã
nói
là đồ đệ của bạn tốt
thì
không
thể xưng hô xa lạ được, vì thế sửa lại “cô
nhóc, sao con lại
đi
cùng cảnh sát đên đây?”
“Có người cướp la bàn của con.” Trần Ngư
nói
“Cái gì?” Mao đại sư cả kinh, có người dám cướp pháp khí của Thiên Sư sao.
“Mọi người quen nhau sao?” Đứng
một
bên, ông Nghiêm
âm
trầm hỏi.
…
Có Mao đại sư giải hòa, chuyện này tất nhiên là
không
lập án, thế là đồng chí cảnh sát kết thúc công việc, sớm rời
đi.
“Bộ trưởng Lâu, ông còn nhiều việc bận rộn
thì
về trước, tôi làm
rõ
hiểu lầm ở đây rồi về sau cũng được.” Mao đại sư muốn bộ trưởng Lâu về trước.
“Được.” Lâu Tân Thành gật
nhẹ
đầu, nhấc chân vừa muốn lên xe
thì
dừng lại.
“Ông nội, chính
cô
gái
này là người làm hư la bàn của chúng ta.” Lúc này Nghiêm Hân từ trong nhà
đi
ra, vừa trông thấy Trần Ngư
thì
vội tố cáo.
“Mao đại sư, chính
cô
gái
này dẫn cương thi đến làm lật xe chúng ta làm hại sát khí của
anh
Ba bùng phát.” Tố cáo
thì
ai mà
không
biết làm,
anh
Ba mềm lòng tha cho các người, các người thế mà lại muốn lừa tôi hả?
Sát khí bùng phát?
Lâu Tân Thành vừa bước chân lên xe, từ từ thu chân về,
một
lần nữa
đi
đến đứng cạnh Mao đại sư.
Mao đại sư
nói
thầm
một
tiếng, hỏng rồi.
“Tôi chờ ông cũng được, đúng lúc tôi cũng muốn đến thăm Lâu Minh.” Mặc dù Lâu Tân Thành
nói
như vậy nhưng ánh mắt lại nhìn chăm chú Trần Ngư.
Trần Ngư
không
hiểu
rõ, thấy bộ trưởng Lâu nhìn
cô
thì
nở nụ cười ngọt ngào lại với ông.
“Con tên là Trần Ngư hả?” Bộ trưởng Lâu nhìn Trần Ngư cười hiền hậu.
“Dạ.” Trần Ngư gật đầu
thật
mạnh, tặng kèm thêm
một
nụ cười càng rực rỡ.
Muốn cho ba của
anh
Ba
một
ấn tượng
thật
tốt.
“Con
nói
sát khí của Lâu Minh bùng phát rồi?” Vẻ mặt bộ trưởng Lâu
không
đổi hỏi.
“Bác
không
biết ạ?” Trần Ngư nghĩ hôm đó bộ trưởng Lâu đến bệnh viện là do nghe được tin sát khí của Lâu Minh bùng phát.
“Lâu Minh
không
nói
với bác, chắc là sợ bác lo lắng.” Bộ trưởng Lâu cười
nói.
“Thế ạ. Nhưng bác đừng lo lắng, lúc đó con
đã
phong ấn sát khí
một
lần nữa rồi.” Mau nhìn, mau nhìn, con có giỏi
không.
Ánh mắt Lâu Tân Thành lóe lên
sự
kinh ngạc, sau đó ý vị sâu xa
nói
“Mao đại sư
nóicon còn
nhỏ
nhưng tu vi rất khá,
không
ngờ lại khá đến mức đó.”
“Dạ, cũng tàm tạm, hắc hắc …” Mao đại sư còn khen
cô
nữa kìa, Mao đại sư quả là người tốt.
cô
nhóc ngốc nghếch! Mặt mo của Mao đại sư vặn vẹo, bất lực mà oán thầm.
“Chút nữa bác và Mao đại sư
sẽ
đến xưởng vũ khí thăm Lâu Minh, con có muốn
đicùng
không?” Bộ trưởng Lâu cười.
“Có thể ạ?
anh
Ba
nói
xưởng vũ khí
không
cho người ngoài tùy tiện
đi
vào.” Trần Ngư hỏi.
“Bác đồng ý là được rồi.”
“Tốt quá, tốt quá. Con muốn
đi.” Trần Ngư vui vẻ suýt nữa nhảy dựng lên “Bác chờ con
một
chút, con muốn lấy lại đồ cái
đã.”
Trần Ngư
nói
xong, quay đầu nhìn Nghiêm Hân
nói
“cô
mau đem la bàn trả lại cho tôi.”
“cô
đền la bàn cho tôi trước.” Nghiêm Hân
nói
xong, kéo tay ông nội, lần nữa tố cáo “Ông nội, chính là
cô
ta, lúc con đưa la bàn cho
cô
ta vẫn còn dùng tốt mà, chắc chắn la bàn là do
cô
ta làm hư.”
“Nếu hỏng sao lúc đó
cô
không
nói, giờ mới hỏi là sao.” Trần Ngư chất vấn.
“Tôi …”
“Câm miệng!” Ông Nghiêm chỉ biết cháu
gái
nhà mình trộm la bàn ra ngoài quấy rối,không
biết là lại làm liên lụy đến người khác, lập tức biến sắc mắng “Đưa trả đồ cho người ta, từ
nhỏ
ông
đã
dạy con thế nào, pháp khí của Thiên Sư mà con dám cướp
đisao?”
“Con …”
“Còn
không
đi
lấy mau?” Ông Nghiêm mắng. Cháu
gái
mình phải dạy dỗ đàng hoàng mới được, tùy tiện cướp pháp khí của người khác là điều tối kỵ với
một
Thiên Sư. Nếu Thiên Sư đó tính tình
không
tốt có thể dùng thuật pháp để nguyền rủa. Pháp khí của mình
đã
trong tay đối phương
thì
việc nguyền rủa đối phương là chuyện rất dễ dàng.
Nghiêm Hân uất ức dậm chân
một
cái, chạy về phòng đem la bàn ra, tiện tay ném đưa cho Trần Ngư.
Trần Ngư tiếp được la bàn, xem xét
một
hồi phát
hiện
không
có vấn đề gì
thì
cất vào trong túi vải.
Ông Nghiêm còn
đang
định để cháu
gái
mình xin lỗi, nhưng khí ánh mắt chạm vào la bàn
trên
tay Trần Ngư
thì
trong nháy mắt nét mặt trở nên
âm
trầm, cho đến khi Trần Ngư quay người
thì
ông ta mới lên tiếng “Ngô Lễ là gì của
cô?”
“A! Ông biết ông nội của tôi?” Lần đầu tiên Trần Ngư nghe thấy tên ông nội mình do người ngoài
nói
ra.
“Mao Kim Xuyên, nếu ông
đã
tìm ông ta
thì
còn đến tìm tôi làm gì?” Ông Nghiêm dứt lời, cũng
không
thèm để ý đến Mao đại sư, thở phì phì rồi xoay người
đi
vào trong nhà.
Tác giả có lời muốn
nói:
Ông Nghiêm: Cái lão già thúi như ông mà cũng có cháu
gái
à?
Ông Ngô: Hừ, cháu
gái
của tôi còn kiếm tiền cho tôi chơi trò chơi nữa đó.
Ông Nghiêm: Cháu
gái
tôi là cháu
gái
ruột đó.
Ông Ngô:
thật
là
không
dễ dàng a. Vẫn là số tôi tốt,
không
cần sinh cũng có cháu
gái.
Ông Nghiêm: Mẹ nó!