Cô Ấy Luôn Muốn Ly Hôn

Chương 31.2: Không có khả năng (2)

Sắc mặt Thẩm Nhượng bình tĩnh, giọng điệu giống như đang đàm phán với Ôn Cẩn:

"Đây chính là việc em nói muốn sống tốt cùng anh sao?"

Hắn hơi cúi người, hai tay đặt lên vai Ôn Cẩn, ánh mắt thẳng thắn nhìn vào mắt cô, giọng khàn khàn:

"Ôn Cẩn, em không chịu cùng anh chung giường, định kiên trì đến bao giờ? Cả đời sao?"

Ôn Cẩn im lặng hồi lâu, sau đó mới khẽ nói:

"Em vẫn chưa chuẩn bị tốt."

"Vậy em cần bao lâu để chuẩn bị?" Thẩm Nhượng nhìn cô, hỏi tiếp:

"Một năm? Hai năm? Hay là em thực sự định cả đời cũng không chịu? Ôn Cẩn, anh biết em vẫn đang trách ta chuyện đưa Tần Tranh xuất ngoại. Từ Khả và Tô Yến là những người rất quan trọng trong cuộc đời em. Tần Tranh cũng vậy, hắn là huynh đệ tốt nhất của anh, trong lòng anh thậm chí còn coi hắn như em trai ruột."

Thẩm Nhượng cảm thấy trong lòng bình tĩnh kỳ lạ. Hắn từng nghĩ mình sẽ không nói chuyện này với bất kỳ ai. Nhưng hiện tại, hắn lại rất muốn nói cho Ôn Cẩn, đem tất cả mọi chuyện không che giấu, từng chút một nói ra hết.

Hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc Ôn Cẩn, bình thản kể:

"Cha anh là người đàn ông bề ngoài nho nhã, thâm tình nhưng bên trong không chỉ đa tình với nhiều người mà còn có một mối tình đầu sâu đậm. Mối tình đầu của ông sinh cho ông một đứa con rồi qua đời. Vì muốn đón đứa con đó về nhà, năm anh lên năm tuổi, ông từng đổi thuốc của anh, dự định từ từ đầu độc anh đến chết, để dành vị trí cho đứa em trai mà anh chưa từng gặp mặt."

Ôn Cẩn thoáng giật mình, ngơ ngác nhìn Thẩm Nhượng. Trong kiếp trước, cô chỉ chăm chăm nghĩ cách để khiến hắn chú ý, hoàn toàn không hay biết gì về những chuyện này. Môi cô khẽ động, muốn nói điều gì đó nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.

"Em cảm thấy khó tin đúng không?" Thẩm Nhượng cười nhạt, vẻ mặt phảng phất đang chế nhạo chính mình. "Khi còn nhỏ, anh từng nghe dì trong nhà nói cô bảo mẫu mới tới đã mang thai con của cha anh. Dì nói, anh sắp có em trai. Khi ấy, anh rất vui vẻ."

Trong ánh mắt Thẩm Nhượng ánh lên tia hoài niệm, động tác trên tay lại càng nhẹ nhàng.

"Khi đó, mọi thứ anh làm đều chỉ có một mình. Nghĩ đến việc sau này sẽ có thêm em trai để đồng hành, anh không kiềm chế được mà hưng phấn. Nhưng rồi mẹ anh, một người luôn đoan trang, ưu nhã, đã đích thân phá tan giấc mơ đó. Bà đã đạp vào bụng cô bảo mẫu kia đến mức không giữ được đứa trẻ."

Ánh mắt Thẩm Nhượng thoáng chút đau thương, giọng nói hạ thấp:

"Đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy vẻ mặt người mẹ ôn nhu, thanh nhã của mình méo mó như vậy, điên cuồng đạp vào bụng của một người phụ nữ đang mang thai. Cũng là lần đầu tiên anh nhìn thấy nhiều máu đến thế."

Hắn ngồi xuống mép giường, nhân lúc Ôn Cẩn còn đang sững sờ, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Hắn khẽ hít một hơi, cảm nhận hương thơm từ người cô, trái tim và cơ thể dần dịu lại.

Thẩm Nhượng nâng tay, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, tiếp tục nói:

"Mẹ anh từng yêu một người đàn ông khác. Nhưng gia đình bởi gia đình sắp xếp, buộc bà phải gả cho cha anh. Vì thế mới có anh. Bà luôn căm ghét cha anh vì đã hủy hoại sự trong sạch của mình, lại càng căm ghét sự tồn tại của anh. Trong mắt bà, anh chính là dấu vết của sự phản bội người đàn ông bà yêu."

Thẩm Nhượng ánh mắt lạnh như băng, giọng nói lại nồng đậm châm biếm:

"Đáng tiếc, tất cả chỉ là ảo tưởng tự mình đa tình của bà. Người đàn ông bà yêu, từ đầu đến cuối chỉ yêu vợ của mình, thậm chí chưa từng liếc nhìn bà dù chỉ một lần. Vì thứ tình yêu nực cười, không có hồi đáp đó, bà đã nhiều lần tìm cách hại chết anh."

Hắn siết chặt vòng tay ôm lấy Ôn Cẩn, ánh mắt sắc lạnh nhìn xuống cô. Giọng nói trầm thấp, không che giấu nỗi đau vốn luôn ẩn sâu trong lòng:

"Ôn Cẩn, khi còn nhỏ, điều anh sợ nhất chính là buổi tối. Anh sợ nhắm mắt lại, rồi sẽ bị chính cha mẹ ruột của mình gϊếŧ hại. Sợ rằng một khi bị gϊếŧ, anh sẽ không bao giờ mở mắt lại được nữa. Trong khoảng thời gian khó khăn đó, chỉ có Tần Tranh ở bên anh. Trong lòng anh, hắn không khác gì em ruột của mình."

Thẩm Nhượng cúi xuống, ánh mắt dịu đi một chút:

"Hắn làm sai, anh làm tất cả để bảo vệ hắn. Nhưng lần này sẽ là lần cuối cùng. Nếu sau này hắn tiếp tục làm tổn thương bất kỳ ai bên cạnh em, anh sẽ không bao giờ giúp hắn nữa."

Hắn dừng lại một chút, ánh mắt như muốn xuyên thấu lòng cô, giọng nói khàn đặc:

"Ôn Cẩn, em có thể thử đứng ở vị trí của anh, một lần thôi, mà suy nghĩ cho anh được không?"

Thẩm Nhượng nói xong, chỉ là lẳng lặng ôm Ôn Cẩn, chờ cô nói chuyện.

Trong lòng Ôn Cẩn lặp lại lời nói của Thẩm Nhượng. Đổi lại kiếp trước, cô chỉ cần biết Thẩm Nhượng chịu nửa điểm ủy khuất, đều sẽ đau lòng đến tột cùng. Nhưng bây giờ cô nghe Thẩm Nhượng nói xong, trừ lúc đầu hơi ngạc nhiên, hiện tại hoàn toàn không có cảm xúc khác.

Trầm mặc một hồi, Ôn Cẩn nhìn về phía Thẩm Nhượng, bình tĩnh mở miệng: "Tôi biết Tần Tranh đối với anh rất quan trọng, ngay từ đầu tôi nhờ anh vì bằng hữu của tôi mà đi trách phạt hắn, là lỗi của tôi. Sau này tôi không ép anh nữa, chỉ muốn cùng anh ly hôn. Anh không đồng ý, dùng đứa con để uy hϊếp tôi, tôi không muốn cùng anh làm lớn chuyện nên tôi mới ở lại."

Ôn Cẩn nắm chặt tay Thẩm Nhượng, lạnh nhạt nói:

"Thẩm Nhượng, hiện tại chỉ cần nhìn thấy anh, tôi liền nghĩ đến việc Từ Khả mất con, Tô Yến bây giờ còn đang phải trị liệu, còn Tần Tranh thì lại đang tiêu dao thoải mái ở nước ngoài. Tôi không biết mình có thể chịu đựng được bao lâu, nhưng bây giờ, thật sự là không thể."