"Tôi biết anh đang hợp tác với cha tôi. Anh đã có được những thứ anh muốn. Những năm qua, tôi cũng hiểu ra tình cảm không thể ép buộc. Xin lỗi vì đã níu kéo anh lâu như vậy." Giọng nói Ôn Cẩn nhẹ nhàng. "Thẩm Nhượng, ly hôn đi. Từ nay, tôi sẽ không quấn lấy anh nữa. Anh cũng có thể ở bên người mà anh thực sự yêu. Dù ban đầu là tôi cưỡng ép nhưng chúng ta đã từng là vợ chồng. Chia tay trong êm đẹp, có được không?"
Từng câu từng chữ Ôn Cẩn nói ra như lưỡi dao đâm sâu vào tim Thẩm Nhượng. Hắn nhìn chằm chằm cô, muốn hỏi tại sao trước đây cô lại giả vờ ngoan ngoãn để lừa hắn, tại sao cô giao hắn cho Trình Tĩnh Sơ, liệu cô có thật sự không còn yêu hắn.
Nhưng hắn không thể hỏi. Hắn biết trong lòng Ôn Cẩn vẫn còn những điều cô không muốn nói ra. Nếu hắn ép cô lúc này, có lẽ họ sẽ triệt để cắt đứt quan hệ. Khi đó, hắn sẽ mãi mãi mất cô.
Chỉ cần cô còn có việc lừa hắn, còn nguyện ý tốn tâm tư lừa hắn, hắn liền có cơ hội khiến Ôn Cẩn hồi tâm chuyển ý.
Ôn Cẩn đã yêu hắn mười mấy năm, Thẩm Nhượng không tin cô thực sự triệt để buông bỏ hắn. Hắn tin chỉ cần hắn cố gắng, hắn nhất định sẽ có lại được cô. Sau này, hắn sẽ yêu thương, cưng chiều cô, dành thời gian bên cô. Mọi điều cô muốn, hắn đều sẽ làm theo ý cô.
Bàn tay Thẩm Nhượng trên thắt lưng Ôn Cẩn siết chặt, từng chút đè nén cơn đau đang trào dâng trong lòng. Một lúc lâu sau, hắn khàn giọng nói:
"Anh không ly hôn. Ôn Cẩn, anh không đồng ý ly hôn, vĩnh viễn cũng sẽ không đồng ý."
Ôn Cẩn, em đã quấn lấy anh mười mấy năm, đem cả trái tim anh chiếm lấy, bây giờ em muốn buông bỏ tất cả mà rời đi, em nghĩ anh sẽ đồng ý sao?
Dần dần, Thẩm Nhượng thu lại tất cả những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, cảm xúc cũng từ từ bình ổn. Hắn ôm nhẹ lấy Ôn Cẩn nhưng trong lòng lại sinh ra những ý nghĩ đáng sợ. Nếu một ngày nào đó Ôn Cẩn thật sự quyết tâm ly hôn, vậy hắn sẽ cùng cô đồng quy vu tận. Chỉ có như thế, cô mới mãi mãi là của hắn, bất kể khi còn sống hay đã chết.
Hắn cúi đầu, giấu đi nội tâm cuồng loạn, thấp giọng hỏi:
"Ôn Cẩn, em thật sự muốn ly hôn với anh? Em không cần Thẩm Thần nữa sao?"
Ôn Cẩn nhẹ nhàng đáp:
"Tôi muốn mang Thần Thần đi. Thẩm Nhượng, sau này anh có thể tái hôn, anh sẽ có con của riêng mình."
"Không thể nào." Thẩm Nhượng nhìn cô.
"Đời này, trừ em ra, anh sẽ không có bất kỳ người phụ nữ nào khác. Nếu không phải là con của em, anh càng không cần."
Ánh mắt hắn trở nên sắc lạnh.
"Ôn Cẩn, nếu em nhất quyết muốn ly hôn với anh, anh sẽ không để em mang Thẩm Thần đi."