Chương 5: Sự thật
Trí nhớ từ từ khôi phục, Trình Hiểu trong chốc lát cũng không nghĩ ra manh mối gì, lúc này Trình Thụy vẫn còn ngồi dưới đất thấy Trình Hiểu không để ý đến mình, mà là không biết đang suy tư điều gì, lại dứt khoát nằm xuống đất lăn lộn khóc lớn, "Không đâu không đâu, mẫu phụ, ngươi phải dạy dỗ tiểu tiện chủng này, đánh chết hắn!"
Trình Hiểu bị kêu một trận đến không biết nói gì, đứa trẻ biến thành cố tình gây sự như vậy, chính mình phải gánh một phần trách nhiệm lớn, thế nhưng trong ấn tượng, hắn hình như cũng không có thường xui khiến Trình Thụy đi tìm Lẫm gây phiền phức, dù sao hắn hận không thể khiến Lẫm biến mất ở trước mắt mình, như thế nào sẽ làm cho Trình Thụy yêu dấu đi tiếp xúc với dị tộc làm người ta chán ghét chứ?
" Ai dạy ngươi nói như vậy?" Trình Hiểu nhàn nhạt hỏi.
Trình Thụy hít mũi một cái, không hiểu nhìn mẫu phụ mình, "Không phải là ngài nói sao?!" Hắn đương nhiên sẽ giữ bí mật thật tốt chuyện với Ninh thúc thúc, dù sao mẫu phụ trước kia cũng không có phản đối mình gọi như vậy, nhưng mà hôm nay hắn lại có thể bênh vực tiểu tiện chủng này, nhất định là bị ốm đến nóng đầu!
Trình Hiểu nghe vậy không khỏi khẽ nhíu mày, sao hắn không nhớ có chuyện này.
Lần này tỉnh lại, trí nhớ đúng là giống như khi làm lính đánh thuê ở kiếp trước, bản lĩnh đã gặp qua là không quên được cũng coi là kỹ thuật có thể cầm ra tay được, hơn nữa một ít chuyện tình đã quên mất cũng có thể dần dần hồi tưởng lại... Tiểu tiện chủng, cách gọi này cũng quá tổn thương tự ái của người khác, trong bụng Trình Hiểu thở dài, con không dạy cha có lỗi, "Chẳng lẽ ngươi là do ta nhặt về sao?"
"Còn không phải sao..." Thực ra Trình Hiểu cũng liền thuận miệng nói, không nghĩ tới Trình Thụy lại có thể tiếp lời, thấp giọng lẩm bẩm nói, thanh âm dường như còn mang theo ủy khuất rất lớn, "Rõ ràng là ngươi đem ta cướp về, còn nói phải bảo vệ ta cả đời thật tốt!"
Cái, cái gì?! Trình Hiểu trong nháy mắt dại ra.
Hắn nhớ rồi, đứa bé này cũng không phải là con ruột của mình, mà là hắn từ trong tay một gã nam nhân tên Ninh Ân cưỡng đoạt nhận nuôi tới. Ninh Ân và Trình Hiểu giống nhau, cũng là một trong những nhân loại dựa vào dị tộc mà sinh tồn, thế nhưng ở trong xã hội loài người Ninh Ân không có quyền thế, hơn nữa cha mẹ mất sớm, không chỗ nương tựa, lúc đầu cũng chỉ là một gã sinh viên đại học y khoa bình thường mà thôi.
Theo lý thuyết sau tai hoạ tận thế, tình cảnh so với Trình Hiểu còn phải thua kém hơn, nhưng là khác với Trình Hiểu, khuôn mặt Ninh Ân trắng nõn nà, tính tình ôn hoà thuần hậu, hết sức bình dị gần gũi, không chỉ rất nhanh đã thích ứng với cuộc sống thay đổi của người và vật, bình thường cũng thường xuyên giúp đỡ những nhân loại khác, thậm chí là giúp đỡ dị tộc đi săn, cho nên sau khi tới lãnh địa của dị tộc ngược lại rất có nhân duyên.
Chỉ là vận khí hắn không tốt, bạn lữ ở trong một lần đi săn có độ nguy hiểm cao không may bị trọng thương, không bao lâu sẽ chết đi, chỉ lưu lại một người hắn và một hài tử mới sinh ra không lâu. Trong thành nhỏ vốn là đối với nhân loại mất đi bạn lữ là có bồi thường rất cao cùng với các loại chính sách ưu đãi, hơn nữa còn có thể cho nhân loại chủ động chọn lựa dị tộc hiện nay đang độc thân, nhưng Ninh Ân cũng là từ chối quyền lợi kết hôn lần nữa, lựa chọn một thân một mình nuôi con của mình, cũng gọi là Ninh Thụy.
Về phần sau này... Mình là thế nào đem đứa bé này tới tay? Trình Hiểu nheo mắt lại, còn nhớ khi đó chính mình sắp bị dị tộc ép điên rồi, tức là vừa sợ hãi đối phương, vừa không thể dựa vào cách khác để sinh tồn được, sau vẻ cao ngạo giả tạo là tự ti sâu đậm và bất an. Bắt đầu từ lần đầu tiên nhìn thấy đứa bé máu lai có khuôn mặt tương tự loài người này, Trình Hiểu liền đối với đứa trẻ đáng yêu này yêu thích không buông tay, hận không thể cướp đến để mình nuôi, không đành lòng để cho hắn và Ninh Ân cùng nhau chịu tội.
Vì vậy ở dưới một lần cơ duyên xảo hợp, Trình Hiểu trong lúc vô ý cứu Ninh Ân sắp hấp hối một mạng, sau đó Ninh Ân vì báo ân, cũng vì để cho hài tử có hoàn cảnh sống tốt hơn, đành phải ở dưới sự ép sát từng bước của Trình Hiểu không thể không nhịn đau bỏ những thứ yêu thích, đem Ninh Thụy đưa tới, nhờ nuôi ở trên danh nghĩa của Trình Hiểu, đương nhiên tên cũng lập tức đổi thành Trình Thụy...
Sau đó trong năm năm này, Ninh Ân liền thường xuyên qua bên Trình Hiểu giúp đỡ, một mặt là vì thường xuyên trông chừng con của mình, giúp đỡ chăm sóc, một mặt cũng là giúp một chút việc linh tinh, giúp đỡ Trình Hiểu sắp xếp việc nhà. Điểm này ngược lại khiến Trình Hiểu cảm thấy rất là hưởng thụ, chính mình liền có thể lười biếng liền lười biếng, có người hầu miễn phí thì tội gì mà không cần. Đáng tiếc có những nhân loại khác nhìn không được, liền khuyên can Ninh Ân đừng làm việc cho loại lang sói khinh người chỉ biết ăn uống không này, đồng thời đối với chuyện Trình Hiểu ép buộc Ninh Ân giao con của mình ra tỏ ý vô cùng căm ghét...
Thật đúng là một vở kịch hay... Trình Hiểu xoa xoa giữa chân mày, trước đây mình thật là đần, nhưng mà cho dù không ngu ngốc, chỉ bằng điểm lịch duyệt nhìn người này, phỏng chừng cũng không nhìn thấu được người như vậy đi.
Cứu Ninh Ân một mạng? Trình Hiểu trước kia có tài đức gì, có thể đi cứu Ninh Ân thân là thầy thuốc, chẳng lẽ trong nháy mắt mở ra bàn tay vàng? Hơn nữa nếu như Ninh Ân kiên trì từ chối yêu cầu của mình, mình cũng không có biện pháp đúng không, chẳng lẽ còn có thể đem con cướp đến... Trình Hiểu không biết mục đích thật sự của Ninh Ân là cái gì, nhưng mà đứa bé này hắn vẫn đưa trở về đi, tránh cho đối phương là mẫu phụ ruột thịt muốn "dạy dỗ" con mình còn phải gạt chính mình lén lén lút lút.
Trình Hiểu có kinh nghiệm nửa đời trước tự nhiên là suy nghĩ thông suốt, đến tột cùng là ai dạy Trình Thụy nói chuyện như vậy, thật đúng là không khó đoán.
" Lẫm, ngươi không sao chứ!" Một người nam nhân đột nhiên vọt vào, Trình Hiểu ngẩng đầu một cái, chính là người hôm qua thoáng thấy đứng ở cửa , cũng là nam nhân hận không thể ăn mình... Đúng, ánh mắt cũng một dạng giống như bây giờ.
Ninh Ân... Trình Hiểu không thể nhận ra câu dẫn khóe miệng, thực sự là nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến a.