Chương 4: Ác độc
Lúc này ngoài cửa truyền đến một trận tiếng bước chân trầm ổn, Trình Hiểu ngẩng đầu, trông thấy Lẫm đang đi vào phòng nhỏ, lạnh nhạt nhìn hai người đang ôm lẫn nhau, lạnh lùng đem sợi gai cầm trong tay vứt xuống dưới chân của Trình Hiểu, trầm giọng nói: "Hắn muốn trước mặt mọi người dùng hình đối với ta, ta không có nghĩa vụ làm hắn vui lòng."
Những lời này Lẫm đã nói không biết bao nhiêu lần rồi, đối với lời của mẫu phụ bình thường hắn sẽ không làm trái, chỉ cần không chạm đến nguyên tắc của mình, không cần thiết ở trước lễ trưởng thành sinh sự thêm nhiều, hơn nữa chút sức lực này của mẫu phụ đối với hắn mà nói không tính là cái gì, chẳng qua là bị thương ngoài da mà thôi... Ngay cả cái đệ đệ trên danh nghĩa này, trong lòng Lẫm cũng cười nhạt không thôi, hắn cũng không có nghĩa vụ trở thành đồ chơi của đối phương, chỉ là sau mỗi lần Trình Thụy tìm mẫu phụ tố cáo, hắn cũng khó tránh khỏi sẽ bị hung hăng trừng phạt một trận, đây cũng không phải là chuyện lần một lần hai.
Nghĩ đến tình cảnh những bạn bè kia của mình đều tỏ ý oán giận muốn tìm Trình Hiểu tranh luận, Lẫm không khỏi cười khổ, thôi, dù sao cũng chỉ là chuyện mấy năm nữa, hắn rất nhanh liền có thể trưởng thành, ra tay với một nhân loại tay trói gà không chặt, không được tính là hành vi của dị tộc, huống chi nhân loại này còn là mẫu phụ của mình, ơn sinh dưỡng đối với dị tộc mà nói là nhất định phải coi trọng một chút.
" Mẫu phụ, ngươi xem!" Trình Thụy ở trong lòng Trình Hiểu thét to, "Hắn thật đáng ghét, mẫu phụ lần này cần phải hung hăng dạy dỗ hắn, đánh cho đến chết!"
Nhìn xem, đây là lời nói của trẻ con mới mấy tuổi sẽ nói sao? Trong lòng Trình Hiểu không khỏi sinh ra một trận chán ghét, cái gọi là vật họp theo loài, chính mình trước đây quả nhiên cũng là khiến người chán ghét như vậy đi... Ai, mình nếu là có thể sớm một chút trải qua giấc mơ dài kia, sớm một chút hiểu được những chuyện này thì tốt rồi.
Nhưng mà Trình Hiểu bây giờ cũng không phải cái loại giận trời trách người, hắn gần như là thay đổi một cái linh hồn và suy nghĩ quyết định từ giờ trở đi thay đổi!
" Qua đây." Trình Hiểu mắt sắc nhìn đến trên người của Lẫm hình như lại thêm mấy vết máu mới, đoán chừng là do Trình Thụy quất lung tung mà ra, trong ấn tượng Lẫm mặc dù đều đã hơi né tránh một chút, nhưng là luôn luôn nghĩ đến căn dặn của Trình Hiểu đối với hắn.
Chính mình đã từng nói cái loại lời nói chết tiệt gì mà, "Ngươi là ca ca, khi chơi đùa với đệ đệ đương nhiên phải chiều theo hắn, bảo bối muốn đánh ngươi, ngươi nên ngoan ngoãn đứng ở nơi đó cho hắn đánh, dỗ hắn vui vẻ!"
Những lời trong trí nhớ này thật là do mình đã nói sao... Trong nháy mắt Trình Hiểu cảm thấy cả người đều khó chịu, đây là cái loại trưởng bối gì mới có thể nói ra như thế a!
Lẫm mím rồi lại mím môi dưới, lạnh nhạt đi tới trước mặt của Trình Hiểu, cởϊ áσ ra, □□ trên thân khoẻ khoắn, trên đường cong duyên dáng của sống lưng có mấy đạo vết roi rất rõ ràng, thấm ra một chút máu, Trình Hiểu nhìn cũng cảm thấy đau lòng, lại phát hiện Lẫm căn bản mặt không đổi sắc, chỉ là quay lưng đối với mình, thẳng lưng, không nói một lời.
Đây là ý tứ mặc cho mình xử trí sao... Trình Hiểu yên lặng đem Trình Thụy dựa vào trong lòng ngực mình để xuống, "Qua đây đứng một chút đi."
Lẫm di chuyển mấy bước, nghĩ thầm lại sẽ bị ngược đánh, đợi thời gian huấn luyện sợ rằng không đủ hoàn thành, nhưng mà không sao cả, dù sao chính mình đã sớm thói quen bị đối xử như vậy không phải sao... Buổi tối lại đi sân huấn luyện tập thêm cũng được.
Lúc này một cỗ cảm giác mát mẻ quen thuộc đột nhiên từ sống lưng lan tràn ra... Là cái loại thảo dược hôm qua! Lẫm rũ mi mắt xuống, che đậy kinh ngạc ở trong đáy mắt, giống như hôm qua vì mình bôi thuốc sao, nhân loại này, đến tột cùng là có ý gì...
Bởi vì Lẫm là quay lưng với mình, cho nên Trình Hiểu không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, hắn chỉ là sau khi mềm nhẹ đem thảo dược bóp nát lại thoa ở trên mấy vết thương kia, có thể thấy được dược hiệu thật tốt, ít nhất những giọt máu kia đã không chảy ra nữa.
" Mẫu phụ, ngươi đang làm gì?!" Trình Thụy sửng sốt một hồi, cái này mới phản ứng được, mẫu phụ làm sao sẽ bôi thuốc cho tiểu tiện chủng này?
Trình Thụy giống như bị thần kinh mà nhào tới, muốn đẩy Trình Hiểu ra, lại dùng tay cào móc vết thương sau lưng của Lẫm, ánh mắt tràn ngập ghen ghét kia làm cho Trình Hiểu không khỏi ngẩn ra, đứa trẻ này... Thật sự là con của mình sao?
Trong nháy mắt Trình Hiểu rất muốn đem bản thân mình trước kia ném vào trong lò lửa sau đó lại nặn lại một phen, để khỏi mang đi ra ngoài mất mặt xấu hổ.
Mắt thấy Trình Thụy lập tức liền chạm tay đến lưng Lẫm, Trình Hiểu vội vàng nhanh tay nhanh mắt đem Trình Thụy đẩy ra, trực tiếp đem quần áo bị Lẫm cởi ra một lần nữa khoác lên cho hắn.
" Mẫu phụ..." Trình Thụy đặt mông ngồi dưới đất, ngơ ngác kêu một tiếng, nghi ngờ không hiểu nhìn Trình Hiểu, mẫu phụ đây là thế nào, làm gì đẩy chính mình!
Lẫm lúc này cũng xoay người lại, không rõ ý tứ gì nhìn Trình Hiểu, trong con ngươi bình tĩnh không sóng hiện lên một chút ánh sáng, nhân loại này... Mới vừa rồi là đang bảo vệ mình? Thật buồn cười, không phải là hắn luôn luôn mong muốn mình bị ngược đãi tới chết sao...
" Ách..." Bị nhìn có chút sợ hãi, Trình Hiểu bĩu môi, bắt đầu thay đổi còn thật không dễ dàng, nhưng mà vừa rồi mình ra tay đẩy một tiểu thí hài? Trình Hiểu cảm thấy như vậy đã rất khá, thói quen trở thành lính đánh thuê cao nhất nhiều năm khiến phản ứng đầu tiên của hắn vừa rồi là muốn vặn gãy cổ của đối phương...
" Mẫu phụ, ngài đẩy ta." Trình Thụy bĩu bĩu môi, khóc lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn treo mấy giọt nước mắt, rất chọc người thương yêu, "Nhưng mà nếu ngươi để cho ca ca tối nay làm ngựa cưỡi cho ta, ta liền không trách ngươi, đương nhiên còn phải dùng roi ngựa, cái loại mang theo gai nhỏ nữa!" Trình Thụy bắt đầu hướng về phía Trình Hiểu làm nũng, hắn nghĩ vừa rồi mẫu phụ nhất định là không cẩn thận đẩy chính mình một chút, ban đầu mẫu phụ vốn là muốn đẩy Lẫm.
"..." Cái đứa trẻ tên Trình Thụy này thật chính là con ruột mình sao, Trình Hiểu nheo mắt lại, tìm kiếm thông tin trong đầu, hình như có cái gì không đúng a.