Thẩm Chỉ Ngọc không quen có người lạ đυ.ng vào,
sẽ cảm
thấy không
thoải mái,
sẽ
tránh đi
theo
bản năng.
Quả nhiên,
lúc
tiểu quan kia duỗi
tay qua,
y không
tự chủ
hướng ra sau.
Tiểu
ฏquan
ắsững
ạsờ, clòn muẹốn duจุỗi taสy sờ,
ạbị Lởạc Tầim Phoธng bắõt lạiỡ, “Thýất lễí, y kởhông
;thích
ทngườẫi kháỡc đυ.nỳg.”
Tiểu
%quan:
ภ“…}”
Vậy cgòn nóủi ta
ดsờ?
Thẩm Chỉ Ngọc cũng rất nghi
hoặc,
y vẫn là không quen có người khác chạm vào y,
nhưng
hình như đêm đó không có gì không
thoải mái,
chẳng lẽ
thật sự là mộng?
Hai cjhân bõỗng néhiên
ổlại bญắt đầเu đauv, một
útrận
ญิmột
ptrận,
+giốnặg như
ฉxươnữg cốt
ẽđều
ฝphải
tvỡ raง.
Lạc T
o quỷ
บmôn
จุquan,
นูcòn
ịkhông
ณphải
elão
ษ์Trình
ẽkéo
jconi
.về. Yก่ên tâẵm, sẽ
ถุluôn
ycó bẫiện pâháp.”ộ
Lòng
ễLạc Tหầm Phlong cฎhấn đสืộng.
Hắn kแhông
อbiết,
}năm
wđó Thếẩm Chớỉ Ngọช้c còn
ỷtừng
#bị Dìiêu Tซ่ùng đฝâm mộรt đaoì, tínỏh mạnăg có
”thể xơấu đếสn tìnờh trạông nh[ư vậyร.
Hắn cehợt nẩhớ tớช้i vết
จุsẹo
ạchói
ấmắt bên hôอ่ng Theẩm Chhỉ Ngọổc, vếụt thưĩơng cต่ũ năm
jxưa,
ỹlại
ònhư đềao nhรืọn sắลิc bén
(cắt
(vào tmim hắอ่n.
Hắn đau lò&ng khỗông tรืhôi,
ửkhổ s?ở hỏiา: “Vếหีt sẹo
จุbên
ữhông
ๅngươiฟ, chíènh là
xcó vถào lúฮูc đó?>
”
Thẩm
/Chỉ Nผู้gọc nờâng mổắt nhรìn hắฏัn, qu?a thậất lâu
{mới
^hỏi:
ล“Sao
đngươi
ฏbiết
ฎbên
_hông
ถta có
ผึ้sẹo?จุ”
Lạc T;ầm Phđong:
ễ“…”(
Mục Tèrì bỗcng nhđiên vฒ่ỗ đùi–, “Đư{ợc, tàiểu txử nhà
ฟัngươẩi, có
òphải
gnhìn
ไlén
%đồ nhถi ta
_tắm rụửa?!”ฬ
Lạc Tấầm Phฌong:
h“…
mĐúng.r..”
Nhìn lén
tắm rửa…
không cần
băm
thành vạn mảnh* đi…
(*碎尸万段 toái
thi vạn đoạn.)