Chương 56: MÊ MAN THẤT THÂN THẸN THÀNH GIẬN, BẮC MINH XUẤT THỦ MỌI NGƯỜI KINH.
Sắc trời dần dần sáng lên, khi những tia nắng đầu tiên chiếu vào trên mặt Nhậm Doanh Doanh, nàng bất giác muốn mở mắt, lại phát hiện mí mắt vô cùng nặng nề, làm sao cũng không thể nâng lên."Vẫn là sư huynh biết nhìn hàng, không ngờ nữ nhân này lại chính là Nhậm Doanh Doanh ..."
"Chậc chậc... Không hổ là người của Ma giáo..."
"Nàng không phải phu nhân của Lệnh Hồ thiếu hiệp sao? Làm thế này...."
"Hắc hắc, tiểu sư đệ, hay ngươi cũng thử xem đi."
"Không không không, ta ta... Ta không dám..."
Bên tai càng ngày càng vang lên nhiều thanh âm ồn ào khiến cho Nhậm Doanh Doanh vừa tức vừa giận, nàng làm sao thế này? Chẳng lẽ ngủ cũng... Đột nhiên, Nhậm Doanh Doanh nghĩ đến, đêm qua nàng trở về phòng khi nào?? Nếu ở trong phòng, những người này lại... Làm sao có thể nhìn thấy nàng? Còn có những lời khó hiểu vừa rồi trong miệng bọn họ...
Cảm thấy đại sự không ổn, Nhậm Doanh Doanh cố gắng mở mắt, trong ánh mắt mơ hồ nhìn thấy bảy tám đệ tử Võ Đang vây xung quang người mình, mà nơi này, chính là phía sau núi Võ Đang!
"Ta... Tại sao lại ngủ ở đây..." Nhậm Doanh Doanh hoang mang vội vàng đứng dậy, lại cảm giác được hạ thân đau đớn như bị xé rách, nhịn không được cúi đầu nhìn xuống...
"A! ! !" Lúc nhìn thấy chính mình toàn thân lõα ɭồ không một mảnh vải, Nhậm Doanh Doanh lớn tiếng hét to, muốn chạy, lại bị đệ tử Võ Đang vây quanh đùa bỡn, muốn động thủ, lại bận gắt gao che đi những vị trí trọng yếu trên người, trong lúc nhất thời, Nhậm Doanh Doanh không khỏi có loại xúc động muốn khóc, nàng không biết tại sao mình lại ngủ ở phía sau núi, hơn nữa ngoại trừ hạ thân đau đớn, còn có máu tươi chảy dọc trên đùi.
————
"Sư phụ! Nhạc Minh chủ!" Trong đại điện Võ Đang, một gã đệ tử vội vội vàng vàng chạy vào.
"Chuyện gì mà gấp gáp như thế?" Xung hư đạo trưởng nhíu mày hỏi.
"Sư phụ, thánh cô ma giáo Nhậm Doanh Doanh kia đang ở phía sau núi sát hại các sư huynh đệ ta!"
"Cái gì? !" Xung hư đạo trưởng cùng Nhạc Bất Quần vô cùng kinh hãi, Nhậm Doanh Doanh này sao lại đột nhiên quay sang gϊếŧ người một nhà.
"Mau! Mau dẫn ta đến đó!" Việc này không nên chậm trễ, Xung Hư cùng Nhạc Bất Quần vội vã đi theo gã đệ tử kia.
Phía sau núi, Nhậm Doanh Doanh muốn trốn không được rốt cuộc thẹn quá hóa giận, cũng không màng xấu hổ không tiếp tục che lấp, dù sao chỉ cần gϊếŧ sạch những kẻ này thì không còn ai biết nữa.
Đến khi Xung Hư đạo trưởng dẫn người đuổi tới, nhìn thấy Nhậm Doanh Doanh đang đuổi gϊếŧ một gã đệ tử Võ Đang cuối cùng, lúc này trên người nàng chỉ khoác một chiếc áo ngoài của đệ tử Võ Đang, nhưng chỉ có thể miễn cưỡng che khuất nửa người trên.
"Nhậm Doanh Doanh! Dừng tay!" Xung Hư đạo trưởng giận quát một tiếng, thả người một cái liền đứng chắn trước mặt tên đệ tử kia, sau đó tung ra một chưởng bức lui Nhậm Doanh Doanh: "Ngươi điên rồi! Lại dám sát hại đệ tử Võ Đang của ta!"
"Hừ! Xung Hư lão nhân! Hiện tại ta không muốn nói nhảm với ngươi, đợi lát nữa ta sẽ tìm ngươi đòi lại công đạo!" Dứt lời, Nhậm Doanh Doanh xoay người, thi triển khinh công, chỉ trong chốc lát đã không thấy bóng dáng tăm hơi.
"Quả thực không thể nói lý! ! Gϊếŧ đệ tử Võ Đang của ta, lại còn dám đến tìm ta đòi công đạo! Hừ!" Xung Hư đạo trưởng nhìn bảy tám cỗ thi thể nằm trên mặt đất, giận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Nhất định là có nguyên nhân gì đó, đạo trưởng, ngài không nhìn thấy Doanh Doanh cô nương nàng... Ngoại trừ khoác một chiếc áo ngoài kia, thì toàn thân không một mảnh vải sao?" Nhạc Bất Quần do dự nói.
"... Hừ!" Xung Hư đạo trưởng hừ lạnh một tiếng, sau đó đem tên đệ tử đang trốn phía sau mình kéo tới trước mặt, khẽ quát: "Nói! Rốt cuộc sao lại thế này? !"
"Con... con... con cũng không biết a sư phụ... Lúc con tới đây, vài sư huynh huynh đệ đã vây... vây quanh Nhậm Doanh Doanh đang lõα ɭồ nằm đó... những chuyện khác con hoàn toàn không biết..." Tên đệ tử kia lắp bắp nói.
"Ta không phải đã quy định, không có sự cho phép của ta không ai được đến phía sau núi sao! Các ngươi thật to gan! Nói! Ngươi vì sao phải đến phía sau núi?!"
"Sư... Sư phụ... con... con..." Tên đệ tử kia hiển nhiên đang giấu diếm chuyện gì đó, có chút do dự.
"Ngươi nếu là ăn ngay nói thật, vi sư có thể nương tình bỏ qua! Nhưng nếu dám gạt ta..." Xung Hư đạo trưởng nói xong, trừng mắt đe dọa: "Ta sẽ phế đi võ công ngươi, đem ngươi trục xuất sư môn!"
"Sư phụ! Sư phụ bớt giận! Con nói, con nói, buổi sáng con con con đang muốn đi luyện công, thì có một sư đệ chạy vào trong phòng nói... Nói..." Đệ tử kia ấp úng nhìn Xung Hư đạo trưởng.
"Nói cái gì?!"
"Dạ, sư phụ... sư đệ kia nói... nói phía sau núi có một nữ nhân không mặc y phục hơn nữa còn đang hôn mê... còn nói... nói... hắn đã thử qua.... nói chúng ta cũng nên đến thử xem..."
"Vô liêm sỉ! Thử cái gì? ! Các ngươi... Các ngươi đã làm gì? !" Xung Hư đạo trưởng cả kinh, không khỏi lớn tiếng hỏi.
"Con không hề làm gì cả a sư phụ!! Mấy sư huynh đệ đã chết kia... Đều đều đều làm... Nhưng con con con không dám, sư phụ con thật sự cái gì cũng chưa làm a..." Tên đệ tử kia "Bùm" một tiếng quỳ rạp xuống đất.
"..." Xung Hư đạo trưởng sắc mặt trầm trầm, nhìn thi thể trên đất nói: "Ngươi dọn sạch nơi này cho ta! Sau đó đến phòng biệt giam đóng cửa sám hối!"
"Dạ sư phụ!" Tên đệ tử kia khúm núm lên tiếng.
Xung Hư đạo trưởng thở dài một tiếng, Sau đó nhìn về phía Nhạc Bất Quần: "Nhạc minh chủ, không ngờ ở Võ Đang của ta lại xảy ra chuyện như thế..."
"Đạo trưởng, sự tình có chút kỳ lạ, không bằng, chúng ta thử nói chuyện với Doanh Doanh cô nương xem sao."
"... Này... Thôi, đi thôi."
Nói xong, Xung Hư đạo trưởng lắc lắc đầu, đi trước rời khỏi nơi đó đến tìm Nhậm Doanh Doanh, Nhạc Bất Quần đi theo phía sau, trên đường lại vô tình chạm mặt Hi La Đa.
"Nhạc Minh chủ? Các ngươi vội vội vàng vàng, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?" Hi La Đa nghi hoặc hỏi, cho rằng bọn họ đang chuẩn bị hành động đối phó Đông Phương Bất Bại.
Nhạc Bất Quần do dự giây lát, rồi đem chuyện vừa phát sinh kể lại toàn bộ với Hi La Đa.
"A? Này..." Hi La Đa nhất thời liền choáng váng, Nhạc Bất Quần và những người khác có thể không rõ nguyên nhân, nhưng Hi La Đa có thể hiểu được đại khái, Nhậm Doanh Doanh mê man bất tỉnh, tất cả đều do viên thuốc mà hắn đã đưa ban tặng, nhưng điều khiến Hi La Đa khó hiểu là, Nhậm Doanh Doanh vì sao lại đến phía sau núi? Nếu không đến phía sau núi, làm sao có thể....
"Ta cũng đi!" Tuy có chút do dự, nhưng Hi La Đa vẫn quyết định đi cùng xem thử.
Ba người đến trước cửa phòng Nhậm Doanh Doanh, chỉ thấy Nhậm Doanh Doanh vẻ mặt tức giận từ trong phòng đi ra, trên người đã mặc y phục chỉnh tề.
"Xung Hư lão nhân! !" Nhậm Doanh Doanh phẫn nộ quát: "Đám tạp chủng của Võ Đang các ngươi lại dám làm ra chuyện như vậy... Ngươi còn gì để nói?!!"
"... Sự tình đến tột cùng là ra sao, ta vẫn chưa tận mắt nhìn thấy, huống chi, những đệ tử đó đã bị ngươi gϊếŧ sạch, ngươi còn muốn thế nào? !" Xung Hư đạo trưởng nhớ tới đệ tử đã chết, mặc dù có lòng áy náy đối với Nhậm Doanh Doanh, nhưng áy náy cuối cùng không lấn át được lửa giận.
"Ta chưa gϊếŧ sạch đệ tử của ngươi đã là cho ngươi mặt mũi lắm rồi! Hôm nay ngươi không cho ta một lời giải đáp rõ ràng, Xung Hư lão nhân, ta nhất định sẽ không để yên cho ngươi." Nhậm Doanh Doanh nghĩ đến bản thân không chỉ đánh mất tấm thân xử nữ mà còn bị đệ tử Võ Đang thay phiên nhau vũ nhục, không khỏi vừa thẹn vừa giận, hiện nay Xung Hư đạo trưởng này lại còn dám trách mình ra tay gϊếŧ người... Nhậm Doanh Doanh càng nghĩ càng giận, rốt cục nhịn không được ra tay, vài bước liền nhảy đến trước mặt Xung Hư đạo trưởng, tung một chưởng công kích thẳng vào hắn.
"Hừ! Làm càn!" Xung Hư đạo trưởng nói xong, nhưng lại không hề tránh né chưởng phong kia, mà là tung một chưởng đối chọi, sau đó dưới chân điểm nhẹ vài cái, tay bắt lấy tay Nhậm Doanh Doanh bẻ ngược ra sau.
"Cái gì? !" Trong khoảnh khắc Xung Hư đạo trưởng cùng nàng đối chưởng, nội lực của nàng liền bị hút đi hơn phân nửa, Nhậm Doanh Doanh kinh ngạc, vội vàng tránh Xung Hư thật xa, đáng tiếc không kịp.
"Tuy rằng ngươi luyện Quỳ Hoa bảo điển, nhưng, nội lực của ngươi còn chưa đủ nhét kẽ răng cho ta! Hừ! Không biết trời cao đất rộng!" Xung Hư đạo trưởng lạnh lùng nhìn Nhậm Doanh Doanh, sau đó buông tay đẩy mạnh nàng ra.
Một bên Nhạc Bất Quần cùng Hi La Đa cũng kinh ngạc vô cùng, nhất là Nhạc Bất Quần: "Lão hồ li này... Xem ra hắn quả nhiên có công pháp của Bắc Minh thần công..."
"Xung Hư lão nhân! Ngươi..."
"Sư phụ!" Nhậm Doanh Doanh đang muốn mở miệng mắng to, một tên đệ tử Võ Đang liền chạy tới.
"Có chuyện gì?"
"Sư phụ, có một phong thơ giao cho thánh cô."
"Chẳng lẽ..." Mọi người hai mặt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nghĩ tới Dương Liên Đình.
Nhậm Doanh Doanh nhận thư, mở ra đọc một lượt rồi nói: "Bên phía Dương Liên Đình có tin tức."
"Nói như thế nào?" Xung Hư đạo trưởng nhíu mày hỏi.
"Ta không nói cho ngươi!" Nhậm Doanh Doanh hừ lạnh một tiếng, đồng thời xé nát lá thư trong tay.
"Nhậm Doanh Doanh! Ngươi đừng có không biết điều như vậy!" Xung Hư đạo trưởng nổi giận quát.
"Hừ! Ta không biết điều thì thế nào? Không ngẫm lại chính ngươi. Nếu trên giang hồ đều biết Xung Hư đạo trưởng chỉ là một tên ngụy quân tử! Ngươi sẽ thế nào." Nhậm Doanh Doanh cười lạnh nói.
"... Ngươi cũng chẳng tốt lành hơn ta. Ngươi có tin ta lập tức sẽ kể rõ toàn bộ chân tướng cho Lệnh Hồ Xung biết hay không?" Xung Hư đạo trưởng cắn răng nói.
"Ngươi!" Nhậm Doanh Doanh không biết phản bác thế nào, nàng ngoan độc, nàng giả dối, nàng âm mưu quỷ kế, nàng mặc kệ mọi người nghĩ thế nào, nhưng chỉ duy nhất Lệnh Hồ Xung, nàng không muốn để lại vết nhơ về mình trong lòng hắn.
"Đủ rồi! Các ngươi muốn ồn ào tới khi nào?!" Nhạc Bất Quần bất mãn nhìn hai người: "Chuyện quan trọng trước mắt chính là giải quyết kẻ thù chung của chúng ta, không phải nội bộ đấu đá lẫn nhau."
"... ..." Xung Hư đạo trưởng thế này mới nhận ra bản thân có điểm quá đáng, nhưng lại tranh cãi với một tiểu nữ tử: "Doanh Doanh cô nương, hiện tại đối đầu kẻ địch mạnh, chúng ta không nên bất hòa. Về phần chuyện của ngươi, bần đạo sẽ cho người đi điều tra, đến lúc đó, sẽ cho ngươi một câu trả lời rõ ràng. Ngươi thấy có được không?"
"... ... Dương Liên Đình nói Đông Phương Bất Bại tối nay sẽ cùng thưởng rượu với hắn, hắn sẽ tìm cơ hội hạ độc trong rượu, nhưng hắn không xác định có thể thành công hay không." Nhậm Doanh Doanh nhẹ giọng nói.
"Vậy hắn đến tột cùng là có ý gì?" Không biết từ khi nào thì Lâm Bình Chi đã xuất hiện, lên tiếng hỏi, dọa mọi người một trận hoảng hốt: "Ta mới đến, là do các ngươi không phát hiện mà thôi."
"... Ý của Dương Liên Đình là muốn chúng ta ở Võ Đang tiếp tục chờ đợi, nếu hạ độc thành công, trưa ngày mai hắn sẽ đem Đông Phương Bất Bại đến Võ Đang, nếu hắn không tới, tức là đã thất bại." Nhậm Doanh Doanh nói tiếp.
"Dương Liên Đình này hành sự cũng rất cẩn thận... Nếu như vậy, chúng ta không cần lo lắng tình báo có phải là giả hay không, không cần lo lắng phải phí công một chuyến..." Lâm Bình Chi nhíu mày nói.
"Kia đương nhiên! Nên biết rằng, nếu không có thuốc của ta, hắn vĩnh viễn sẽ chỉ là một người chết! Hắn đương nhiên phải cẩn thận rồi!" Hi La Đa mỉm cười nói.
"Vậy chúng ta cứ tiếp tục chờ đợi, một khi diệt được Đông Phương bất bại, Dương Liên Đình cũng trở thành kẻ vô dụng...." Nhậm Doanh Doanh mặt không chút thay đổi, giống như những lời ngoan độc này không phải phát ra từ miệng nàng.