Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ

Chương 34

Chương 34: TỶ ĐỆ CHƯA NHẬN LẠI BẾ QUAN, DẪN ĐƯỜNG CHI TRÙNG CẦN HUẤN LUYỆN.
Sáng sớm hôm sau, Đông Phương Bất Bại từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Lệnh Hồ Xung đang dựa vào thân cây ngủ, cúi người xuống, Đông Phương Bất Bại định dìu Lệnh Hồ Xung trở về phòng hắn.

"Đông Phương..." Lệnh Hồ Xung còn buồn ngủ kêu một tiếng, "Ôi chao? Sao nàng lại mặc nam trang ?"

"Bằng không thì sao? Chẳng lẽ ta phải mặc nữ trang đi lại trong giáo?" Đông Phương Bất Bại trừng mắt.

"Hắc hắc, nữ trang rất xinh đẹp." Lệnh Hồ Xung cười xấu xa, cao thấp đánh giá một phen "Ta sao chưa từng thấy nàng vận bộ y phục này?"

Đông Phương Bất Bại một thân bạch y, trên đầu đội một cái cao mạo, chính là trang phục năm đó từng mặc khi đoạt ngôi vị giáo chủ, Lệnh Hồ Xung đương nhiên chưa từng thấy qua.

"Y phục của ta rất nhiều, đâu phải chỉ có bộ này là ngươi chưa thấy."

"Bất quá phải nói, nàng gầy yếu kiều nhỏ như vậy, lúc trước ta lại nhìn không ra nàng là nữ nhân, hơn nữa người khác cũng không một ai nhận ra được, kỳ quái, kỳ quái..." Lệnh Hồ Xung vuốt cằm, một bộ biểu tình khó hiểu.

"Ta kiều nhỏ chỗ nào?" Đông Phương Bất Bại vung chiết phiến trong tay, rồi sau đó nhìn nhìn chính mình.

"Dù sao a, nàng không giống nam nhân!" Nói xong, Lệnh Hồ Xung đột nhiên ôm lấy Đông Phương Bất Bại "Ha ha, nào có nam nhân nào kiều nhỏ như nàng vậy!"

"Lệnh Hồ Xung!" Đông Phương Bất Bại đột nhiên bị tập kích kinh hô một tiếng, tay theo bản năng ôm lấy cổ hắn.

"Khởi bẩm giáo... Giáo... Giáo chủ..." Trương Đức Quyền vốn có việc muốn tiến đến bẩm báo, lại gặp được một màn như thế, không khỏi ngây ngẩn cả người...

Đông Phương Bất Bại vội vàng đẩy Lệnh Hồ Xung ra, trừng mắt nhìn hắn một cái sau đó nghiêm mặt nói: "Chuyện gì?"

"Giáo chủ, có người đưa tới một phong thư, muốn giao cho giáo chủ." Trương Đức Quyền từ trong lòng lấy ra một phong thư, đưa cho Đông Phương Bất Bại.

Đông Phương Bất Bại mở thư ra, chỉ thấy trên đó viết: "Trận chiến lần này, chúng ta song phương thương vong nghiêm trọng, Lâm Bình Chi kia luôn miệng nói do ngươi sai khiến, vì thế mới tạo thành hiểu lầm. Sự thật như thế nào chúng ta nhất định sẽ điều tra lại, Đông Phương giáo chủ, không bằng tạm thời bỏ qua, ngươi thấy thế nào?" Lạc khoản là Nhạc Bất Quần.

"Hừ! Nhạc Bất Quần tên ngụy quân tử này, hắn nói bỏ qua liền bỏ qua sao!" Đông Phương Bất Bại hừ lạnh một tiếng.

Lệnh Hồ Xung lấy thư trong tay Đông Phương Bất Bại lướt đọc, nhíu mày nói: "Trách không được ngũ nhạc kiếm phái đột nhiên tiến công, nguyên lai là do Lâm Bình Chi giở trò quỷ, xem ra đều là hiểu lầm."

"Hiểu lầm? Ta gϊếŧ người chính là tội nghiệt, bọn họ gϊếŧ người liền một câu hiểu lầm là xong sao!" Đông Phương Bất Bại lửa giận ngập đầu, lạnh lùng nói.

"Đông Phương... Có thể hòa bình giải quyết không phải rất tốt sao? Huống chi, nàng cũng nên tiếp tục luyện công , dù sao thời gian hữu hạn, việc gì phải theo chân bọn họ so đó." Lệnh Hồ Xung nhìn Đông Phương Bất Bại, hắn không muốn trong hai năm này lại xảy ra chuyện bất trắc gì.

"Giáo chủ, chúng ta đây..." Trương Đức Quyền cúi đầu hỏi.

"... ..." Đông Phương Bất Bại trầm mặc.

"Trương hộ pháp, người truyền tin kia ở đâu? Có phải là người của ngũ nhạc kiếm phái?" Lệnh Hồ Xung hỏi.

"Người truyền tin ở dưới Hắc Mộc Nhai, nhìn trang phục hẳn là môn nhân phái Hằng Sơn."

"Tốt lắm, phiền toái Trương hộ pháp chuyển cáo với người đó, chuyện lần này bỏ qua, nhưng nếu như lại có lần sau, tuyệt không tha thứ."

"Này... ..." Trương Đức Quyền nhìn Lệnh Hồ Xung, lại nhìn Đông Phương Bất Bại, không biết là nên nghe theo hay không nghe sẽ tốt hơn.

"Cứ làm theo lời hắn, đi đi." Đông Phương Bất Bại phất phất tay, lại nói: "Còn có, lệnh cho đệ tử bổn giáo làm tốt phòng bị, có gió thổi cỏ lay gì lập tức bẩm báo bổn tọa."

"Dạ! Giáo chủ! Thuộc hạ xin cáo lui." Nói xong, Trương Đức Quyền liền vội vàng rời đi.

"Lệnh Hồ Xung, chẳng lẽ ngươi thật sự cảm thấy đây là hiểu lầm?" Đông Phương Bất Bại lắc lắc chiết phiến trong tay, ngồi xuống ghế đá.

"Có phải hiểu lầm hay không ta không biết, ta chỉ biết nếu tiếp tục đấu đá sẽ không có lợi gì đối với nàng." Lệnh Hồ Xung ngồi đối diện Đông Phương Bất Bại, nhẹ giọng nói: "Nàng chỉ còn thời gian một năm, ta không muốn nàng xảy ra chuyện gì."

"... Dù sao cũng đã bỏ qua, ta còn có thể làm được gì?" Đông Phương Bất Bại nhẹ nhàng cười, rồi sau đó thu hồi tươi cười "Lệnh Hồ Xung, vừa rồi ai cho ngươi..."

"Ha ha, ta không biết Trương Đức Quyền lại đột nhiên tới đây!"

"Hắn đến hay không ngươi cũng không thể... Đây là Hắc Mộc Nhai, ngươi chú ý một chút có được không." Đông Phương Bất Bại bất mãn trừng mắt nhìn Lệnh Hồ Xung.

"Đông Phương, nàng thật sự không muốn nhận lại hắn?"

"Ta vẫn cảm thấy Nhạc Bất Quần sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy, chỉ sợ sẽ liên lụy đến hắn, chờ sau khi mọi chuyện kết thúc, chúng ta nhận lại nhau cũng chưa muộn."

"Chí ít trong khoảng thời gian này, ngũ nhạc kiếm phái hẳn sẽ không có hành động gì."

"... Người đâu!" Đông Phương Bất Bại nhìn thoáng qua Lệnh Hồ Xung, sau đó gọi một tiếng.

"Giáo chủ có gì phân phó?" Trương Đức Quyền vội vàng xuống Hắc Mộc Nhai lại vội vàng trở về, vừa vặn nghe được Đông Phương Bất Bại đang gọi.

"Truyền mệnh lệnh của bổn tọa, từ hôm nay trở đi, các đệ tử trong giáo phải nghe lệnh Lệnh Hồ thiếu hiệp, thấy hắn như gặp bổn tọa."

"Dạ! Giáo chủ! Thuộc hạ cáo lui." Trương Đức quyền mặt ngoài bình tĩnh nói, trong lòng lại cười hắc hắc, quả nhiên, quan hệ giữa Lệnh Hồ Xung và giáo chủ không đơn giản a...

"Đông Phương, nàng..." Lệnh Hồ Xung không nghĩ tới Đông Phương Bất Bại lại ra quyết định như thế

"Ta chốc nữa sẽ đi bế quan, mọi chuyện trong giáo, liền giao cho ngươi." Đông Phương Bất Bại mỉm cười, đứng dậy đi đến nơi bế quan trong rừng đào.

"Ôi chao! Đông Phương! Nhanh như vậy phải đi bế quan a? !"

"Không phải ngươi nói thời gian không còn nhiều sao, bây giờ ta đi bế quan thì có gì không được." Đông Phương Bất Bại xoay người nhìn Lệnh Hồ Xung.

"Hắc hắc, không có gì, chẳng qua, nàng đi bế quan sẽ một thời gian không được gặp..." Lệnh Hồ Xung sờ sờ mũi, rồi sau đó mỉm cười đứng lên đi đến gần Đông Phương Bất Bại "Đổng huynh, ôm một chút?"

"Lệnh Hồ Xung tên vô lại nhà ngươi! Vết thương chưa lành mà đã..." Đông Phương Bất Bại vươn chiết phiến ra phía trước ngăn không cho hắn tới gần "Ngươi a, tốt nhất cũng nên luyện công, miễn cho giống như một nữ nhân, yếu đuối."

Nói xong, Đông Phương Bất Bại liền xoay người bỏ đi, còn lại Lệnh Hồ Xung đứng ngây ngốc tại chỗ "Ta thực sự yếu đuối giống như nữ nhân sao?!"

"Lâm Bình Chi kia rốt cuộc là có dụng ý gì? Đem chúng ta nhốt ở trong này không nhìn tới cũng không hỏi tới!" Trong phòng đá, Lam Phượng Hoàng tức giận hô to.

"Sợ là hắn đang điều trị hai mắt, không rảnh rỗi để ý đến chúng ta." Độc Cô Hành nghĩ đến nếu Lâm Bình Chi kia khôi phục hai mắt cùng hai chân, chỉ sợ càng khó đối phó.

"Hắn muốn hại Lệnh Hồ đại ca..." Lão bất tử ngồi ở bên cạnh lão nhân nhỏ giọng nói.

Hôm qua hắc y nhân đột nhiên đem lão bất tử ném vào trong này, tuy rằng thân thể suy yếu nhưng cũng không có gì đáng ngại, khiến lão nhân vui sướиɠ một phen.

"Lệnh Hồ Xung tiểu tử này tại sao luôn trở thành mục tiêu..." Độc Cô Hành lắc lắc đầu, "Cũng không biết Đông Phương thế nào rồi."

"Đông Phương đồ nhi hẳn là đang ở cùng Lệnh Hồ tiểu tử." Độc Cô Cầu Bại nói.

"Ai nha, quản hắn ở cùng ai làm gì, ta sắp nhanh buồn chán thành câm điếc!" Lam Phượng Hoàng trừng mắt, ở trong phòng tiêu sái qua lại, thỉnh thoảng dùng chân giẫm mạnh xuống đất.

"Ta nói cô nãi nãi, cũng không phải một mình ngươi bị nhốt ở chỗ này! Ngươi có thể yên tĩnh một lát được không a." Kế Vô Thi nhìn Lam Phượng Hoàng đi tới đi lui, cảm thấy hoa cả mắt .

"Kế Vô Thi ta nói cho ngươi biết, ta nghĩ ra được biện pháp thì ngươi đừng có đi ra ngoài!" Lam Phượng Hoàng hai tay chống nạnh trừng mắt nhìn Kế Vô Thi.

"Lam nha đầu a, ngươi thật sự có biện pháp gì sao?" Phong Thanh Dương thử thăm dò hỏi.

"Ta đây, giẫm đến giẫm đi là đang tìm một nơi đất xốp." Nói xong, Lam Phượng Hoàng sờ sờ trên người, sau đó lấy ra một cái bình nhỏ "Hô... Hoàn hảo, cái này không bị lục soát được."

Mọi người nhìn vào trong bình nhỏ, mơ hồ nhìn thấy một trùng tử màu đen.

"Loại trùng này ta cũng không biết gọi là gì, là lúc trước một trưởng lão trong Ngũ Độc giáo cho ta ..." Lam phượng hoàng quơ quơ bình nhỏ trong tay nói.

"Ngươi giẫm đến giẫm đi có quan hệ gì tới con trùng này? Ngươi đừng nói với chúng ta rằng kỳ thật nó và ngươi là cùng một dòng loại..." Điền Bá Quang đột nhiên sáp một câu.

"Ngươi đồ da^ʍ tặc chết tiệt!"

"Điền Bá Quang, ngươi để Lam tỷ tỷ nói hết có được không." Nghi Lâm chau mày giật giật góc áo Điền Bá Quang..

"Được, đương nhiên được! Lam tỷ tỷ ~ ngươi nói tiếp đi!" Điền Bá Quang cười hắc hắc với Nghi Lâm, sau đó quay đầu ném một cái mị nhãn cho Lam Phượng Hoàng.

"Ghê tởm ngươi! Hừ!" Lam Phượng Hoàng quay đầu không nhìn tới Điền Bá Quang, sau đó lại nói: "Con trùng này tuy rằng không có độc, nhưng lại có thể đào đất, ta muốn thử xem dùng nó có thể đào được một đường hầm hay không."

"... Ách... Ngươi xác định... Muốn dùng nó? Chỉ sợ, tốc độ chúng ta bị gϊếŧ so với tốc độ nó đào còn nhanh hơn nhiều..." Kế Vô Thi biểu tình dại ra nhìn vài con trùng lớn nhỏ trong cái lọ kia.

"Kia... Kia cũng phải thử một chút a! Chẳng lẽ, ta đường đường là giáo chủ Ngũ Độc Giáo, cứ như vậy, như vậy bị nhốt đến chết a!" Lam Phượng Hoàng vẫn như cũ không cam lòng.

"Nhốt đến chết xem như đã tiện nghi cho ngươi, so với chuyện nói ra ngoài khiến người khác cười đến rụng răng còn tốt hơn, đừng quên người thứ nhất bị trúng độc hôn mê chính là ngươi....giáo chủ Ngũ Độc Giáo!" Kế Vô Thi bất luận là khi nào cũng luôn không quên nói móc Lam Phượng Hoàng.

"Ngươi... Kế Vô Thi! Ta nói cho ngươi biết, nếu không phải do ta lúc trước vội vàng rời khỏi giáo không kịp mang theo A Mị, ta làm sao có thể bị trúng độc!"

"A Mị? Ha ha, ngươi còn nuôi chó nữa a?" Kế Vô Thi vẻ mặt sung sướиɠ.

"Cɧó ©áϊ gì chứ, ta nuôi là một con hồng hồ ly! A Mị có thể dễ dàng nhận biết có độc hay không."

"Lam cô nương, ngươi với người trong giáo có dùng phương thức gì để liên lạc không?" Độc Cô Hành đột nhiên hỏi.

"Ân? Không có a, ta thường xuyên chạy ra ngoài, cho nên thành thói quen, cũng không có phương thức liên lạc gì, muốn về thì trực tiếp trở về." Lam Phượng Hoàng nghĩ nghĩ, sau đó nhìn chằm chằm Độc Cô Hành nói: "Đúng vậy, ta sao lại không nghĩ tới, ta có thể tìm người trong giáo giúp chúng ta!"

"Nhưng không phải ngươi nói là không có phương thức liên lạc sao? Làm sao mà tìm? Nếu không ta đá ngươi một cước thử xem, xem có thể hay không... A..." Kế Vô Thi lời còn chưa dứt, liền trúng ngay một cước tàn bạo của Lam Phượng Hoàng.

"Ngươi nghĩ cô nãi nãi ta không làm gì được ngươi sao!" Lam Phượng Hoàng vỗ vỗ y phục, lại nói: "Phương thức liên lạc quả thật không có... Nếu có việc gấp ta đều sẽ thả trùng tử trở về thông báo, như vậy người trong giáo sẽ đi theo nó để tìm đến ta."

"Vậy ngươi mau thả a!" Kế Vô Thi xoa xoa thắt lưng bị đá hô to .

"... ... Vấn đề là... Là những thứ đó trên người ta đều bị lấy đi cả rồi..." Lam Phượng Hoàng nhăn nhó nhìn mọi người, "Chỉ....chỉ còn lại con trùng biết đào đất này, bởi vì quá nhỏ, phỏng chừng bọn họ không thấy được..."

"... ... ... ..."

"Không cần như vậy! Trùng này cũng có thể dùng a... Chẳng qua, những loại trùng kia đều đã được ta huấn luyện, không biết con trùng này cần phải huấn luyện bao lâu."

"Ngươi cứ nói thẳng ra, là ngươi huấn luyện cần thời gian lâu, hay để nó đào đất cứu chúng ta ra lâu hơn..." Kế Vô Thi một tay nâng mặt, không kiên nhẫn nói.

"Đương nhiên là huấn luyện nhanh hơn một chút, nhưng... Không nhất định sẽ thành công ..."

Mọi người rơi vào đường cùng, đành để Lam Phượng Hoàng bắt đầu huấn luyện con trùng tử kia, có hi vọng vẫn tốt hơn không có hi vọng...