Tên thiếu gia kia vừa nghe thấy lời của Mạnh Quy Đề, lại nhìn sang trang phục trên người nàng, lập tức biết rõ nàng là đệ tử của Thái Thanh Môn.
Thái Thanh Môn chính là một trong ngũ đại tiên môn của thiên hạ, bọn họ nào dám đắc tội.
Nghĩ vậy, cả đám vội vàng chắp tay cúi đầu xin lỗi rồi ném lại Cố Quân Triều mà chạy mất dạng.
Lúc này Cố Quân Triều lúc mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Mạnh Quy Đề.
Ánh sáng phía sau quá chói, hắn không thể nhìn rõ nét mặt nàng lúc này.
“Quy Đề sư muội, sao muội chạy nhanh vậy? Chờ ta một chút chứ!”
Lâm Duyệt vừa thở hổn hển vừa chạy tới, chẳng hiểu hôm nay Quy Đề muội muội xuống núi lại vội vàng hấp tấp tới vậy. Ngay cả Hoài Sơn tôn giả gọi nàng cũng không thèm nghe thấy.
Mạnh Quy Đề không trả lời mà chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Cố Quân Triều.
Nàng rất muốn nói một câu mà trước kia nàng luôn muốn hỏi nhưng chẳng bao giờ dám mở lời.
Rốt cuộc nàng có điểm nào thua kém Hoa Long Nguyệt cơ chứ?
Nhưng vừa nghĩ tới trước kia bản thân đã hỏi biết bao nhiêu lần, người này chưa từng đáp lại dù chỉ một lời, nàng liền cảm thấy giờ đây hỏi lại cũng chẳng còn nghĩa lý gì nữa.
Lâm Duyệt nhìn thiếu niên kia đã bị đánh đến mức chẳng ra hình người, lúc này mới hiểu được vì sao Quy Đề lại vội vàng chạy nhanh đến thế.
Chỉ chậm một chút nữa thôi thì e là thiếu niên kia sẽ bị đánh thành bã thịt thật sự.
Lúc ấy chỉ cần nhặt lên rồi gói vào bánh bao đem bán là vừa.
***
Mạnh Quy Đề định quay người bỏ đi, nhưng vừa nghĩ đến khả năng có thể sẽ lại quay trở về ngày mười lăm một lần nữa thì nàng đành hít sâu một hơi.
“Trên người hắn có ngọc giản nhập môn của Thái Thanh Môn, ta cảm nhận được linh khí nên mới chạy tới.” Mạnh Quy Đề miễn cưỡng đưa ra một lý do cũng coi như hợp lý.
Lâm Duyệt có chút nghi hoặc nhìn về phía ngực thiếu niên, quả nhiên thấy từ đó lộ ra một góc ngọc giản.
Nàng lập tức truyền tin gọi các đệ tử Thái Thanh Môn khác tới.
Dù thiếu niên kia vẫn chưa phải đệ tử chính thức, nhưng trên người cậu ấy lại có ngọc giản nhập môn, không thể xem nhẹ được.
“Vị công tử này, ngươi có thể cho ta xem qua ngọc giản một chút được không?” Lâm Duyệt vẫn phải xác nhận thân phận thiếu niên một lần nữa cho chắc chắn.
Ánh mắt Cố Quân Triều từ đầu đến cuối vẫn luôn đặt trên người Mạnh Quy Đề đang đứng phía trước.
Đến khi nàng nhìn về phía hắn, hắn mới lặng lẽ đưa ra miếng ngọc giản trong ngực.
Lâm Duyệt kết ấn trong tay, nhẹ nhàng vuốt lên ngọc giản một cái.
Miếng ngọc giản vốn tầm thường kia lập tức hiện lên một hàng chữ lấp lánh được viết bằng linh lực, khí tức trên chữ tương ứng hoàn toàn với thiếu niên, xác nhận đúng là chính chủ không sai.
Chờ các đệ tử Thái Thanh Môn tới nơi, Lâm Duyệt lúc này mới đem ngọc giản trả lại cho Cố Quân Triều.
Thế nhưng thiếu niên này dường như cũng đã tới cực hạn, vừa nhận lại ngọc giản đã lập tức không chịu nổi nữa, hôn mê bất tỉnh tại chỗ.
“Hắn là đệ tử ngoại môn của Thái Thanh Môn, tuy còn chưa chính thức nhập môn nhưng bị đánh tới mức này cũng là lỗi của chúng ta. Các ngươi mau giúp hắn cầm máu trị thương đi.” Lâm Duyệt bình tĩnh sắp xếp công việc.
Cố Quân Triều nhanh chóng được mấy đệ tử kia nâng đi.
“Quy Đề này, không phải ta trách muội đâu nhưng dù có cảm nhận được khí tức của ngọc giản thì cũng chỉ cần sai vài đệ tử tới giúp là được rồi. Muội tự ý chạy đi mà không báo trước một tiếng với tôn giả, không sợ sư phụ trách phạt à?” Lâm Duyệt lo lắng khuyên nhủ.
Dù sao thì Mạnh Quy Đề cũng là đệ tử thiên tài của Thái Thanh Môn, mới mười ba tuổi đã Luyện Khí tầng tám, sang năm mười bốn tuổi chắc chắn có thể tiến vào Trúc Cơ.
Tu sĩ mười bốn tuổi đạt đến Trúc Cơ thì đừng nói là Thái Thanh Môn mà cho dù đặt trong cả ngũ đại tiên môn cũng là thiên tài hiếm gặp, tuyệt đối không cần tự mình chạy tới cứu một phàm nhân thậm chí còn chưa chính thức vào ngoại môn như vậy.