“Thừa nhận ban đầu dẫn nàng về là muốn luyện dược, nhưng khi biết nàng có thể hóa hình, tâm niệm kia sớm đã vứt bỏ. Chỉ là lấy một ít máu, tuyệt chẳng nguy đến tính mạng. Sư tôn có ơn với ta, đợi cứu được ái nữ của người, ta sẽ rời tông môn, cùng nàng sống cuộc đời mà nàng mong muốn.”
“Ngươi chịu ơn sư tôn, thì liên quan gì đến ta?”
Đào Thu Trúc lui về sau một bước, hất tay hắn ra. Cổ tay trắng ngần buộc một chiếc vòng bện bằng cành cây, chính giữa gắn viên đá mắt mèo lấp lánh, dưới ánh sáng mờ của sơn động khẽ lay động, phát ra tia sáng tà ác kỳ dị.
Dưới lớp vòng tay kia, vết dao sắc lẹm đang rỉ máu, hương đắng từ thân cỏ Vô Ngân lan khắp không khí ẩm ướt.
Đây là lần đầu tiên nguyên chủ bị rút máu, dẫn đến thể nhược khí suy, dựa vào vách đá thở hổn hển, toàn thân như héo úa. Nàng trừng mắt nhìn Mộ Ngôn Từ, ánh mắt như thiêu đốt.
Thân là nam phụ, dung mạo Mộ Ngôn Từ khỏi phải nói, dáng người cao ngất, ngũ quan xuất chúng, ở trước mặt người ngoài vĩnh viễn ôn hòa bao dung, là sư huynh mẫu mực. Không chạm được tay nàng cũng chẳng lấy làm khó xử, thu tay về tự nhiên, giọng nói mang theo vài phần bất đắc dĩ.
“Biết tâm trạng của nàng hôm nay không được tốt, vậy ta không quấy rầy nữa. Hôm khác ta sẽ lại tới thăm.”
Hắn sâu xa nhìn nàng một cái, ánh mắt phản chiếu thân ảnh mảnh khảnh vận y phục xanh nhạt, dung nhan như xuân hoa nở rộ, đôi mắt linh động không ai sánh kịp. Dù khi tức giận cũng khiến người cảm thấy nàng đáng yêu, chẳng hề phiền chán.
Thôi vậy, lại để nàng bình tâm vài ngày. Nếu không phải vì thân là đại đệ tử thủ tịch của Thanh Huyền Tông, mang trọng trách trong mình, cũng chẳng đành cưỡng cầu nàng.
Tiếc thay…
Ánh mắt hắn mang theo nhiều phức tạp, khẽ thở dài, xoay người rời khỏi đây.
Đào Thu Trúc cười lạnh nhìn theo bóng dáng hắn, người này rõ ràng tâm tàn lý lạnh, lại giả vờ như bậc thánh hiền.
Rõ ràng lo ngại máu để lâu sẽ làm giảm hiệu quả của thuốc, bày ra bộ mặt giả nhân giả nghĩa ấy cho ai xem?
Huống chi, nếu không lầm, lần đầu hắn lấy máu nguyên chủ chính là để kết Kim Đan, căn bản chẳng phải vì tiểu sư muội nào cả.
Tiếc rằng, máu của nàng đâu dễ có được như vậy.
Chúc hắn may mắn.
Đào Thu Trúc thầm rút lại lời chúc từ trong tận đáy lòng, thu hồi ánh mắt, chuyển sự chú ý đến thanh âm lảm nhảm trong đầu.
“Hãy tin ta, trước khi biến thành người xấu, nam chính là một con thú nhỏ lông mềm cực kỳ đáng yêu, chẳng lẽ ngươi không động lòng sao? Chỉ cần ngăn cản hắn biến thành người xấu, ngăn cản hắn hủy diệt thế giới, ta có thể đưa ngươi quay về thế giới cũ.”