Trần Dạ cũng không biết lấy dũng khí từ đâu ra, cô bé lao thẳng tới, chặn một thiếu nữ trông chừng mười sáu, mười bảy tuổi lại, “Cô cũng thấy rồi đấy, trang phục trên người tôi không hợp với hoàn cảnh này lắm…”
“Quý cô có thể hỏi người hầu hoặc quản gia bên cạnh, họ sẽ giúp cô.”
Thiếu nữ nhẹ nhàng đáp, ánh mắt lướt qua người cô bé, “…Tôi thấy lễ phục của cô không có gì không ổn cả, nó rất đẹp.”
“Cảm ơn lời khen của cô.”
Sau khi cảm ơn, Trần Dạ định đi tìm người hầu đang giúp một quý bà nào đó rót thêm rượu, thì bị Thessia níu vạt áo từ phía sau.
“Không cần phải thay.”
Sắc mặt Thessia có chút tái nhợt, cơ thể khẽ run rẩy, “Trong mắt người khác, trang phục của chúng ta chắc cũng không khác gì họ, nếu không thì với bộ đồ của chị và hành động lỗ mãng vừa rồi, em đã sớm bị tống cổ ra ngoài rồi.”
“…Em cứ tưởng cô ấy chỉ khách sáo với em thôi chứ.”
Nhận ra sự bất thường của cô, Trần Dạ dừng bước, quan tâm hỏi: “Chị ơi, có chuyện gì vậy ạ, sao chị lại run thế?”
Từ lúc vào thế giới trong gương, Thessia đã cảm thấy toàn thân khó chịu. Nhìn hành động táo bạo của Trần Dạ, tim cô như muốn nhảy ra ngoài, cơ thể thậm chí còn bất giác run lên.
Cô sợ bị đám quý tộc này phát hiện thân phận, sợ không thể vượt qua Mê Cung Gương thành công, cũng sợ chết trong màn chơi này, không bao giờ quay về thế giới ban đầu được nữa…
Nỗi sợ hãi và lo lắng về đủ mọi thứ dần xâm chiếm đại não cô.
Điều này không đúng.
Ngay cả trong thời thơ ấu cực kỳ yếu đuối, bất cứ lúc nào cũng có thể bị gϊếŧ thịt như thức ăn, cô cũng chưa từng có nhiều 「Nỗi sợ」 đến thế.
“…Không sao.”
Cô cố gắng điều chỉnh hơi thở.
“Chỉ là cơ thể không được khỏe lắm, tấm gương kia chắc chắn có vấn đề.”
“Nhưng em đâu có cảm thấy gì đâu?”
Trần Dạ chớp mắt khó hiểu.
Đừng nói là khó chịu, cô bé chỉ cảm thấy tuyệt vời chưa từng có...
Dũng khí và tự tin không ngừng tuôn trào từ sâu trong nội tâm, bây giờ cô bé không sợ bất cứ điều gì, cảm thấy dù là đối mặt với đám người không mắt đáng sợ kia, cô bé cũng có thể đấm nát chúng.
Tiếng nhạc cụ dừng lại khi đạt đến cao trào, cùng lúc đó, ánh nến trong phòng đột nhiên tắt ngấm, Thessia bất chợt chìm vào bóng tối, rụt người lại, níu chặt cánh tay Trần Dạ bên cạnh.
Cùng với tiếng bước chân vang lên, một người đàn ông trung niên đội vương miện chậm rãi bước xuống. Nơi ông đi qua liền sáng lên một ngọn nến, khiến ánh mắt mọi người không thể không dõi theo ông.
Theo sát phía sau ông là một chàng trai trẻ tóc vàng mắt xanh.
Tuy trông còn khá non nớt, nhưng trên người anh ta vẫn toát ra khí chất cao quý bẩm sinh nào đó.
Các vị khách đồng loạt ngừng nói chuyện, cả đại sảnh trở nên tĩnh lặng lạ thường. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về cặp cha con này, lặng lẽ hành lễ.
Bắt chước cử chỉ của người bên cạnh, Thessia cũng cúi đầu hành lễ với họ. Qua thái độ của những người khác, không khó để nhận ra họ có địa vị tối cao ở đất nước này.
Ánh mắt uy nghiêm của người đàn ông trung niên quét qua đám đông phía dưới, bắt đầu bài diễn văn khô khan nhàm chán của mình.
Bài phát biểu kết thúc, ông quay người ngồi xuống ngai vàng phía sau, tất cả ánh nến trong phòng tiệc lập tức sáng bừng lên, vũ hội lại trở nên náo nhiệt.
“Em mới thấy vua với hoàng tử lần đầu đó.”
Trần Dạ kinh ngạc thốt lên, hào hứng xoay một vòng, “Nơi này giống hệt thế giới cổ tích!”
Theo lời nhà vua, vũ hội hôm nay được tổ chức cho vị hoàng tử vừa mới trưởng thành, đặc biệt mời những cô gái trẻ đẹp khắp cả nước đến, muốn hoàng tử chọn ra người trong lòng từ đó.
“Suỵt...Nói nhỏ thôi.”
Khác với sự phấn khích của Trần Dạ, cô lo lắng nhìn quanh, sợ bị người khác phát hiện họ đang bàn tán về hoàng tộc.
“Chị ơi, rốt cuộc chị bị sao vậy?”
Trần Dạ khó hiểu nhìn Thessia đang rụt rè sợ sệt, “Trước đây đâu thấy chị nhát gan như vậy, tính cách của chúng ta cứ như đổi chỗ cho nhau ấy.”
Tính cách đổi chỗ?