Dị Năng: Bé Con Càng Ăn Càng Nổi!

Chương 4

Giọng người đàn ông trở nên nghiêm túc, rồi lại dịu xuống:

“Nói thật lòng, tôi cũng vì nghĩ cho hoàn cảnh của cậu mà thôi. Nuôi một đứa trẻ như vậy, đâu phải không tốn tiền? Thù lao cho chương trình lần này không hề tệ, cậu không vì mình thì cũng nên nghĩ cho con trai cậu đi!”

Nghĩ đến con trai, Trì Duyệt siết chặt điện thoại, các khớp tay trắng bệch:

“Nhưng… nhưng mà con tôi còn nhỏ quá… Hơn nữa trên mạng đang nói tôi cố tình làm hình tượng so sánh, còn kêu gọi tẩy chay tôi…”

Lý Tuấn Siêu bắt đầu mất kiên nhẫn:

“Sao cậu cứ lằng nhằng vậy? Làm hình tượng xấu thì đã sao? Con cậu vốn không giống con nhà người ta, cậu phải chấp nhận sự thật đó! Tôi nói thẳng luôn, nếu không phải vì thằng bé mắc bệnh tự kỷ, có khi cơ hội này cũng không tới lượt cậu đâu, cậu hiểu ý tôi chứ?”

“Hơn nữa, mấy lời tẩy chay đó toàn do cư dân mạng nói bừa thôi. Trước đây cũng có trẻ tự kỷ lên chương trình thực tế, hiệu quả rất tốt, còn lan tỏa năng lượng tích cực cho người xem. Người ta lên được thì con cậu cũng lên được!”

“… Được rồi…”

Trì Duyệt rũ mắt xuống, hàng mi dài phủ bóng che khuất đôi mắt anh, giọng anh khẽ khàng đáp lại một câu như thể bị buộc phải thỏa hiệp.

Nghe được câu trả lời của anh, người đàn ông trong điện thoại cười lên:

“Thế mới đúng chứ, nghe lời thì mới có lợi cho cậu! Đây là lần đầu tiên cậu tham gia chương trình thực tế, để tôi dặn thêm vài điều…”

Ngay lúc Trì Duyệt còn đang nói chuyện điện thoại với người đại diện, trong phòng ăn, Trì Tiểu Thụy đang ngồi một mình bỗng khẽ nhúc nhích, đôi mắt đen láy như chợt lấy lại tiêu cự.

Sự thay đổi ấy như thể một tấm thủy tinh phủ bụi được ai đó nhẹ nhàng lau đi. Ban đầu chỉ là một góc rất nhỏ, nhưng đủ để ánh sáng lộ ra.

Ngay sau đó, lớp bụi mờ dần bị gạt bỏ từng mảng lớn, tấm thủy tinh nhanh chóng trở nên trong suốt và sạch sẽ.

Bất ngờ, tấm thủy tinh trong suốt ấy rạn nứt.

Đồng thời, cậu bé như búp bê sứ ngồi trên ghế trẻ em đột nhiên bật dậy.

Trì Tiểu Thụy như bừng tỉnh, khuôn mặt tròn trịa hiện đầy vẻ kinh ngạc. Cậu nhanh chóng quan sát xung quanh.

Trước mắt là một căn phòng sạch sẽ, dù không rộng rãi lắm nhưng mọi thứ đều được sắp xếp gọn gàng, không chút lộn xộn. Tường và trần nhà sơn màu vàng nhạt, rất sạch sẽ không chút bụi bẩn hoàn toàn khác biệt với ký ức của cậu về những bức tường bẩn đen và vết máu màu nâu đỏ.