“Bổn tọa là Thiên Hoa Chân Tôn, Thiên Trụ Phong của Huyền Đạo Tông. Ngươi có nguyện bái nhập môn hạ của ta không?”
Dạ Phong Hoa không kìm được kích động, lập tức quỳ xuống dập đầu: “Đệ tử bái kiến sư tôn!”
Thiên Hoa Chân Tôn dường như bị hành động này của nàng chọc cười, khẽ nhếch môi, bởi nghi thức bái sư chính thức còn chưa bắt đầu cơ mà.
Dạ Phong Hoa dập đầu xong mới chợt nhớ ra, nhưng cũng chỉ cười ngượng. Kiếp trước nàng đâu có được bái sư, mà lại còn là Lôi linh căn nên chẳng ai muốn nhận. Chưởng môn thì muốn để dành nàng cho Thiên Hoa Chân Tôn, người khác lại không dám động vào.
Thành ra nàng bị treo lơ lửng trong nội môn, ngày ngày bị người khác bắt nạt, cả lời lẽ cũng chẳng nể nang.
Tu sĩ tu tiên, ai chẳng thích nhìn thấy thần minh rơi đài?
Nàng sở hữu Lôi linh căn vốn nên được ưu ái, nhưng vì Thiên Hoa Chân Tôn không xuất quan, lại không có người dẫn dắt, chỉ có thể ở nội môn chịu thiệt thòi. Về sau nàng đạt hạng nhất trong nội môn đại bỉ, chưởng môn thấy không thể kéo dài thêm nên mới để Xích Yến thu nàng làm đồ đệ.
Không thể nói Xích Yến không tốt, hắn thật sự rất thương nàng. Nhưng bởi vì căn cơ khác biệt, hắn không thể chỉ dạy nàng về công pháp Lôi hệ.
Dù có vào Tàng Thư Các tìm kiếm, công pháp thích hợp cũng không nhiều, tu luyện lại vô cùng khó khăn.
Cho nên dù Xích Yến đưa toàn bộ kinh nghiệm kết đan, kết anh của mình cho nàng tham khảo, nhưng linh căn bất đồng khiến hiệu quả giảm sút rất nhiều.
Xích Yến cũng rất khổ não, nhưng chẳng biết làm sao, vì Thiên Hoa Chân Tôn vẫn không xuất quan. Hắn chỉ có thể đưa thêm tài nguyên, hy vọng nàng ra ngoài rèn luyện gặp được truyền thừa thích hợp.
Nhưng sau cùng Xích Yến bị Dạ Tử Hàm hãm hại mà chết, cả mấy vị sư huynh của nàng cũng không tránh khỏi kết cục bi thảm.
Kiếp này, nàng tuyệt đối không để chuyện đó lặp lại, phải để Xích Yến và các sư huynh sống tốt.
Có được Thiên Hoa Chân Tôn làm chỗ dựa, lại cầm được ngọc bội không gian trong tay, Dạ Tử Hàm chắc chắn không thể như trước. Nàng nhất định sẽ có cơ hội gϊếŧ nàng ta.
Cho nên được bái nhập Thiên Hoa Chân Tôn, nàng thật sự rất vui mừng.
“Ha ha, đầu đã dập rồi, vậy thì từ nay ngươi là đệ tử của ta. Ta đưa ngươi về Thiên Trụ Phong.”
Nói rồi, Thiên Hoa Chân Tôn khẽ phất tay áo, cuốn lấy Dạ Phong Hoa, cảnh vật trước mắt nàng lóe lên một cái, rồi tối sầm lại vài giây. Khi nàng mở mắt, đã xuất hiện tại một nơi hoàn toàn xa lạ.