“Quy thuộc?”
“Cậu có thể hiểu là sự mong mỏi với Lam Tinh, là tình yêu, là hy vọng, là những cảm xúc tích cực và tươi đẹp. Điều đó sẽ giúp tôi sống lại, khiến sức mạnh của tôi mạnh dần, từ đó làm được những điều mà sức người không làm nổi.”
“Ví dụ như khiến trời mưa, điều chỉnh nhiệt độ bất kỳ lúc nào, hoặc xua tan màn sương đen bên ngoài?” Diệp Vũ Thời tò mò.
“Có thể hiểu như vậy. Nhưng sao cậu không nghĩ lớn hơn chút?”
“Ý cậu là... khiến những thứ chưa từng tồn tại xuất hiện? Biến biển cả thành ruộng đồng?”
Mèo gật đầu: "Khi sức mạnh tôi hồi phục đủ, những điều đó không thành vấn đề. Trừ việc tái tạo nhân loại, còn lại đều có thể thực hiện.”
Diệp Vũ Thời im lặng suy nghĩ. Mèo cũng lặng lẽ đợi câu trả lời của cậu. Một lúc sau, Diệp Vũ Thời mở lời:
“Tôi đã có chút ý tưởng. Nhưng trước hết, tôi muốn dùng quang não để vào thủ đô tinh của Liên bang một chuyến để tìm hiểu nơi đó ra sao, xu hướng hiện tại là gì, dân chúng đang quan tâm điều gì, và họ biết gì, nghĩ gì về Lam Tinh.”
Bởi vì biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Ngay cả trong việc thu thập cảm giác quy thuộc cũng vậy. Chỉ khi biết liên bang cần gì, thì mới có thể đưa ra thứ đúng lúc đúng chỗ, tối đa hóa khả năng lan truyền tình hình của Lam Tinh.
“Đương nhiên là được.” Mèo đẩy chiếc tai nghe đến trước mặt cậu: "Giờ nó là của cậu. Đeo vào tai, sau đó ấn vào nút ở giữa là có thể kết nối với Tinh Võng.”
“Xa như vậy mà cũng kết nối được sao?” Diệp Vũ Thời bán tín bán nghi đeo tai nghe vào. Nếu thật sự có ích như vậy, chẳng phải Liên bang đã sớm tìm ra Lam Tinh rồi sao?
Mèo giải thích: "Thật ra không thể. Nhưng trong đó có một phần sức mạnh của tôi, có thể tăng cường khả năng kết nối với Tinh Võng, chỉ vậy thôi.”
Lời nó luôn có vẻ khiêm tốn quá mức. Cái gọi là “chút sức mạnh” ấy, với Diệp Vũ Thời mà nói đã là rất lợi hại rồi.
Khi cậu chuẩn bị ấn nút đăng nhập, mèo bỗng nói: "Vũ Thời, cậu có giận không? Vì tôi đã đưa cậu rời khỏi gia đình, lại còn không hề báo trước.”
Diệp Vũ Thời ngừng lại, suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Giận thì cũng không đến mức nhiều, giận nhiều quá cũng không tốt cho sức khỏe. Nhưng nếu có dịp, lần sau gặp tình huống đặc biệt thế này thì báo trước cho tôi một tiếng cũng tốt, như vậy chúng ta sẽ thành thật với nhau hơn. Dù vậy, rời đi như thế này... cũng không tệ.”
“Tôi từng nói với gia đình rằng: nếu một ngày tôi rời khỏi thế giới thì hy vọng đó là một sự ra đi bất ngờ, để họ nghĩ rằng có thể tôi chưa chết, mà là gặp phải một chuyện kỳ lạ, vẫn có khả năng sống sót. Dù không thể gặp nhau nữa, nhưng nếu đôi bên còn giữ niềm hy vọng sống thì cũng không đến mức quá đau lòng. Nếu đúng là cậu khiến tôi và căn biệt thự biến mất đột ngột, vậy thì cũng coi như để lại cho họ một ký ức đẹp.”
Với Diệp Vũ Thời, kiểu ra đi này ngược lại lại hợp với lòng cậu hơn.
“Vậy thì tốt.” Mèo thở phào.
Diệp Vũ Thời mỉm cười, lần này thật sự ấn nút đăng nhập.
Cậu nhắm mắt, tựa như chìm vào giấc ngủ sâu trên ghế sofa. Mèo tiến đến, đỡ cậu nằm xuống, sau đó nhảy lên, cuộn tròn trong vòng tay cậu rồi cũng khép mắt lại.
Khi mở quang não, cảnh tượng trước mắt Diệp Vũ Thời thay đổi hoàn toàn.
Trong không gian xanh lam được tạo thành bởi vô số dòng dữ liệu, một hình dáng nửa người nửa rắn xuất hiện trước mặt cậu. Toàn thân đối phương bị bao phủ bởi dòng số liệu, không thể thấy rõ gương mặt. Một lúc sau, một bảng điều khiển hiện lên:
[Chào mừng đăng nhập Tinh Võng, xin hãy bắt đầu đăng ký thân phận]
Cảm ơn Tinh Võng, vậy mà có thể phiên dịch thời gian thực ngôn ngữ của thời đại tinh tế.
Diệp Vũ Thời không hành động ngay, mà quan sát hình ảnh bản thân trong không gian xanh này trước. Hình dáng cậu gần như không khác ngoài đời, ngay cả cảm giác khi chạm tay vào cơ thể cũng mềm mại và ấm áp như thật, như thể thân thể cậu thật sự bước vào thế giới thứ hai. Đôi mắt lóe sáng tán thưởng, cậu quay sang nhìn hình nửa người nửa rắn trước mặt, tò mò hỏi: “Cô là ai?”