Ta xuất thân kém cỏi, còn bị tụt lại phía sau, tiền đồ lúc đó chỉ có thể dùng một từ để miêu tả, đó là nát, nát đến không thể nát hơn.
Kiếp này, ta tuyệt đối không thể để thảm kịch kiếp trước lặp lại, ta ngay lập tức đỡ mẫu thân vào giường.
"Nương vào trong nằm xuống, con kiểm tra một chốc!"
"Tiểu tử muốn làm gì lão nương?"
Dù miệng hoài nghi nhưng Liễu Thi Tình vẫn cùng Phạm Xuyên vào trong.
Khi mẫu thân đã nằm xuống, Phạm Xuyên bắt đầu bắt mạch kiểm tra.
Khi đang tập trung, chợt Phạm Xuyên cảm nhận tay mẫu thân đang đặt lên tay hắn.
"Quỷ nhỏ, có biết y thuật đâu mà bày đặt vậy!"
Rồi bà lại thở dài, ân cần dặn dò hắn từng câu.
"Nương biết mình không còn nhiều thời gian, không còn nương bên cạnh, hãy cố gắng sống thật tốt, cố học thật giỏi, làm việc chăm chỉ, sau đó tích góp một khoản tiền, cưới một cô nương dịu dàng, sau đó sinh con, hạnh phúc đến cuối đời, con có nghe không con?"
Hắn nghe bà nói, y hệt như kiếp trước, kiếp trước hắn bất lực nhìn bà thoi thóp, nhưng kiếp này đã khác.
Phạm Xuyên mỉm cười hiền hòa trấn an mẫu thân: "Ngủ một giấc rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi, nương!"
Hắn phong bế nguyệt đạo làm mẫu thân ngất xỉu.
Phạm Xuyên tìm kiếm xung quanh, cuối cùng tìm được một tờ giấy cũ, hắn mài mực rồi ghi ra một bí phương, sau đó dơ nặng, chà xuống đất làm cho nó rách nát vô cùng, miễn cưỡng nhìn vào thật kỹ mới thấy được chữ.
Sau đó Phạm Xuyên vào thành, đường phố trời chiều ánh lên một màu đỏ rực.
Những con đường dần thưa người khi trời ngày càng tối.
Đi một hồi, Phạm Xuyên đã đến một cửa hiệu bày biện rất nhiều dược liệu, lô đỉnh và các lọ đan nhỏ xíu.
Đây chính là đan phường của thành Hạ Long.
Đi vào bên trong, có một người đàn ông trung niên đang chuẩn bị dọn hàng, người đó là Lưu Bí, người dân trong thành thường gọi là Lưu chưởng quầy.
Nhìn thấy Phạm Xuyên vào, Lưu chưởng quầy chạy tới niềm nở hỏi: "Khách cần gì ạ?"
"Ta có một đan phương cần bán lại!" Vừa nói Phạm Xuyên vừa đưa tờ giấy cũ ra.
Lưu chưởng quầy nghe vậy thì cầm tờ đan phương lên xem thử.
Chữ trên đan phương khá xấu lại còn bị rách lởm chởm khiến lão nhíu mày liên tục.
Ngó nghiêng ngó dọc một chốc thì lão ngước nhìn Phạm Xuyên nói:
"Nhìn ngươi khá quen mặt, hình như lúc trước có đến bán thảo dược, có phải Phạm Xuyên của Phạm gia không?"
"Phải, là ta!"
Hắn trả lời dứt khoát, quả thật lúc trước hắn có hành nghề lên núi hái thuốc sau đó bán lại cho đan phường kiếm chút nguyên thạch trang trải cuộc sống, cho nên Lưu chưởng quầy nhớ mặt hắn cũng không có gì lạ.
"Cái này của ngươi à?" Lưu chưởng quầy hỏi, ánh mắt mang theo ý vị sâu xa.
Phạm Xuyên đã chuẩn bị sẵn cho trường hợp khi bị hỏi tới, hắn ngắn gọn đáp: "Không, ta vô tình nhặt được trên đường!"
"Ồ, cái này bán được hai trăm nguyên thạch." Lão Lưu gật gù nói.
Phạm Xuyên biết lão gia hỏa này đang ép giá nhưng hắn vẫn biểu cảm như rất hài lòng.
Với một người có gia cảnh khó khăn như hắn có được số nguyên thạch trên là bằng cả một năm làm công, nếu bây giờ biểu hiện không hài lòng thì sẽ lập tức gây nghi ngờ.
Chưa kể ngoài mặt đây cũng là đồ hắn nhặt được, bản chất tấm giấy cũ này là một đan phương tam phẩm, một người bình thường như hắn nếu biết giá trị thật của nó cũng thật là lạ.
Do đó Phạm Xuyên hớn hở nói: "Được được, vậy thành giao."
Lưu chưởng quầy nghe vậy thì cũng mỉm cười đáp: "Vậy đợi chút ta sẽ thanh toán cho cậu!"
"Ừm, vậy nhờ Lưu chưởng quầy!" Phạm Xuyên gật đầu mỉm cười đáp.
Trong lúc chờ đợi hắn đi vòng vòng ngắm nghía các mặt hàng trưng bày bên trong.
Nhìn thấy hắn có vẻ hứng thú muốn mua đồ, Lưu chưởng quầy nhanh nhảu đi lại nói:
"Muốn mua gì cứ lựa, hai trăm nguyên thạch cũng có thể mua được rất nhiều đan dược!"
Nghe vậy thì Phạm Xuyên tùy tiện chọn một cái đan lô nhất phẩm gân gà có giá mười nguyên thạch cùng với khá nhiều thảo dược đủ để chế thuốc một tháng cho mẫu thân hắn.
"Làm phiền Lưu chưởng quầy giúp ta thanh toán hết mớ này!"
Nhìn thấy Phạm Xuyên định mua đan lô cùng nguyên liệu luyện đan, Lưu chưởng quầy tò mò hỏi:
"Ồ, ngươi cũng biết luyện đan nữa sao?"