Tuy được Cố Cẩn nâng niu trong lòng bàn tay, nhưng Khương Minh Châu chưa bao giờ xem nhẹ công việc diễn xuất. Cô thật lòng yêu nghề, đam mê diễn kịch xuất phát từ nội tâm.
Dù trong lòng có đôi chút kháng cự mơ hồ với Sở Minh Thành, nhưng không thể phủ nhận, hắn thật sự là người rất hợp với vai Ngụy Võ Đế. Vì vậy, cô không phản đối thêm lời nào.
Và thế là, dưới sự mở đường bằng tiền tài của Sở Minh Thành, cộng thêm sự chào đón nhiệt tình của đạo diễn và sự đồng thuận không tiếng nói của Khương Minh Châu, vai nam chính trong Ngụy Võ Đại Đế đã chính thức đổi chủ.
Việc thay đổi nam chính khiến cho một loạt công việc phía sau như phục trang, đạo cụ, thiết kế bối cảnh cũng phải chỉnh sửa lại toàn bộ. Các kế hoạch truyền thông tuyến dưới cũng gặp trục trặc, đạo diễn bèn quyết định cho toàn đoàn nghỉ ba ngày. Vì vậy, hôm nay Khương Minh Châu cũng tạm thời không có cảnh quay nào với nam chính.
“A di! Con sẽ nhớ người lắm!”
Nguyên Nguyên, cậu bé mũm mĩm, mắt ngân ngấn nước, ôm chặt lấy chân Khương Minh Châu, không chịu rời đi.
Khương Minh Châu có phần lúng túng. Dù cô cũng rất yêu quý cậu bé đáng yêu này, nhưng hai người chỉ mới gặp mặt lần đầu, mà nhóc con đã quấn lấy cô như keo, khiến cô không biết phải làm sao cho phải.
“Được rồi, ngoan. Giờ con theo ba về nhà nghỉ ngơi. Vài hôm nữa quay lại đoàn phim là có thể gặp A di mỗi ngày rồi.”
Giọng Sở Minh Thành dịu dàng mà không kém phần kiên quyết, nhẹ nhàng bế cậu bé lên.
Lúc này, vẻ sắc sảo uy quyền khi thử vai đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là hình ảnh một tổng tài trầm tĩnh, lịch thiệp – người sáng lập công ty công nghệ đỉnh cao như trong lời đồn.
Cứ như thể người đàn ông lạnh lùng si mê, không kìm được mà muốn nuốt chửng cô khi nãy chỉ là ảo giác.
…
Trở về phòng hóa trang, Khương Minh Châu vẫn còn hơi ngẩn ngơ. Cô ngồi trên ghế dài hồi lâu mới sực nhớ ra Phương trợ lý gọi điện thoại từ nãy đến giờ vẫn chưa quay lại?
Gọi điện gì mà như thể sang tận Nam Cực tìm sóng vậy?
Cô bực mình lấy điện thoại định gọi hỏi tội, thì đúng lúc ấy, cửa phòng bật mở Phương trợ lý bước vào.
“Anh còn biết đường quay lại đấy à!”
Khương Minh Châu trừng mắt.
Phương trợ lý cười khổ: “Cô tưởng tôi không muốn về sớm sao? Tôi vừa nói chuyện điện thoại với Cố thiếu xong, chuẩn bị quay lại tìm cô thì đột nhiên phát hiện có hai anti fan trà trộn vào đoàn phim, định giở trò xấu với cô.”
Hắn giơ cánh tay trái lên: “Nhìn xem, đây là vết tích tôi để lại sau khi xử lý hai kẻ đó.”
Cánh tay hắn quả nhiên bị rách một vết khá lớn.
“Trời ơi! Sao lại như thế được?”
Khương Minh Châu giật mình, vội nắm lấy tay hắn, lo lắng hỏi: “Đau không?”
Bàn tay cô trắng nõn mềm mại, khác hoàn toàn với bàn tay chai sạn, rắn chắc của hắn. Cảm giác ấy như có dòng điện dịu dàng lướt qua tim hắn.
Phương trợ lý giấu nụ cười, cố làm ra vẻ không để tâm: “Cô còn không rõ tôi sao? Mấy vết xước con con này thì có gì đâu. Nhưng mà cô…”
Ánh mắt hắn trở nên dịu dàng, xen chút trách móc: “Đừng giận Cố thiếu nữa. Dù muốn hờn dỗi, thì cũng đừng phớt lờ mọi sự quan tâm của anh ấy như vậy. Lần này cô may mắn, tôi phát hiện sớm. Nếu tôi đến trễ một chút… thì chuyện gì có thể xảy ra, cô nghĩ thử xem?”
“Trước đây, có Cố thiếu luôn đứng sau lo liệu, những chuyện nguy hiểm như vậy tuyệt đối không thể xảy ra. Chỉ cần có một dấu hiệu nhỏ, người của anh ấy đã xử lý từ trước rồi.”
Nghe đến đây, Khương Minh Châu không kìm được, nước mắt rơi lã chã.
“Tôi biết rồi… Lần này là tôi khiến anh bị thương. Tôi sẽ ghi nhớ bài học này, sau này sẽ không để bản thân lâm vào nguy hiểm nữa.”
Nước mắt của cô, đáng lẽ không nên vì người như hắn mà rơi xuống. Phương trợ lý nhìn cô khóc mà vừa xót xa vừa ngọt ngào, trong lòng dâng lên nỗi xúc động muốn ôm lấy cô, nhưng nghĩ đến thân phận, hắn đành cố nén lại.
Hắn nhẹ nhàng giúp cô lau nước mắt: “Đừng khóc nữa. Đâu có chuyện gì to tát. Lại nói, tôi lợi hại như vậy, chỉ bị xước nhẹ thôi mà.”
“Anh đúng là miệng lưỡi dẻo như kẹo kéo!”