Nhưng đây lại là người nhà của cô, tuy rằng đã xa cách mười mấy năm nhưng lại là người nhà thật lòng đối tốt với cô.
Tiền Tiểu Đa vừa không đánh được cũng chẳng mắng được, lại càng không thể trơ mắt đứng nhìn mà mặc kệ.
Cô đã suy nghĩ rất lâu mới vạch ra được kế hoạch.
Chuyện tối nay chính là bước đầu tiên trong kế hoạch của cô.
Đương nhiên, kế hoạch chỉ vừa mới bắt đầu, chắc chắn chưa có hiệu quả ngay. Tiền Tiểu Đa cũng không bận tâm, dù sao cô cũng tin rằng cứ thực hiện từng bước theo kế hoạch của mình thì nhất định sẽ thành công.
Sau khi giải thích một hồi cho bố mẹ, Tiền Tiểu Đa đột nhiên nhớ ra: “Chà, bố mẹ chắc chưa ăn mấy thứ này bao giờ nhỉ. Hay là con heo đen này con không bán nữa, giữ lại cho nhà mình ăn!”
Dù sao thì bây giờ cô cũng không cần vội đóng học phí nữa, chi bằng giữ lại con heo đen to này chia cho người nhà ăn. Ừm, một nửa cho nhà mình, một nửa có thể biếu nhà bác cả Tiền.
Bác cả Tiền tốt với cô như vậy, biếu nửa con heo cũng là phải đạo! Tốt nhất là để bố mẹ dắt theo Tiền Tiểu Bảo mang sang biếu, không thể cứ nhận mãi mà không có qua có lại được!
“Ăn... ăn á?” Chú hai Tiền sợ đến mức nói lắp.
Tiền Tiểu Đa gật đầu: “Đúng ạ, ăn nó đi!” Cô còn nhiệt tình giới thiệu với hai người: “Món này ngon lắm đấy!” Con heo đen to được biến ra từ năng lượng thuần túy, giá trị dinh dưỡng và mùi vị của nó đâu phải thịt heo bình thường có thể sánh bằng!
Thế chẳng phải là ăn ma sao?
Lại còn... còn ngon nữa?
Mặt chú hai Tiền trắng bệch như tờ giấy.
“Á!” một tiếng, Dương Thục Cầm trợn mắt, cuối cùng cũng sợ đến ngất đi.
Chú hai Tiền chết lặng nhìn Dương Thục Cầm ngất xỉu dưới đất, mặt mày méo xệch như muốn khóc mà không khóc nổi. Ông cũng muốn ngất lắm nhưng không ngất được. Chú hai Tiền thấy tủi thân, chỉ muốn khóc thật to.
Còn Tiền Tiểu Đa thì lại một lần nữa ngớ người ra.
Việc dọa sợ bố mẹ thật sự không nằm trong kế hoạch của cô!
Tiền Tiểu Đa cuối cùng cũng nhận ra một điều. Đa số mọi người từ trong xương tủy đều có tâm lý sợ ma quỷ.
Nhìn Dương Thục Cầm sợ đến ngất xỉu, còn chú hai Tiền tuy chưa ngất nhưng tình trạng cũng chẳng khá hơn là bao, Tiền Tiểu Đa nhíu chặt đôi mày nhỏ nhắn đến mức có thể kẹp chết ruồi. Cuối cùng, cô tiếc nuối liếc nhìn con heo đen to, đành phải từ bỏ ý định bắt bố mẹ ăn nó.
Cô thở dài thu con heo đen to vào lại trong lá bùa, quyết định vẫn nên đem bán nó đi.
Thấy con heo đen to cuối cùng cũng biến mất, chú hai Tiền lau mồ hôi lạnh trên trán, trấn tĩnh lại tinh thần rồi mới nhớ ra Dương Thục Cầm vẫn còn đang ngất.
Cuối cùng, chú hai Tiền cõng Dương Thục Cầm đang ngất lịm dưới đất về phòng.
Tiền Tiểu Đa đi theo sau đỡ phụ vào phòng, nhìn Dương Thục Cầm vẫn nằm mê man trên giường, trong lòng cô dấy lên một chút áy náy: “Mẹ con... bà ấy không sao chứ ạ? Có cần đưa đến bệnh viện xem sao không?”
Dù sao đi nữa, chuyện tối nay đúng là do cô lỗ mãng rồi.
“Không sao, không sao đâu, bà ấy chỉ bị sợ một chút thôi, nằm nghỉ một lát là khỏe lại ấy mà.” Chú hai Tiền cũng rất bất đắc dĩ.
Thật lòng mà nói, chuyện xảy ra tối nay cũng khiến ông sợ không nhẹ. Nhưng nhìn gương mặt nhỏ bé áy náy của Tiền Tiểu Đa, ông lại không nỡ trách mắng. Vả lại, con bé cũng có ý tốt, là do sức chịu đựng tâm lý của hai vợ chồng ông quá kém.
Mà nói đi cũng phải nói lại, ai mà ngờ được cô con gái vừa tìm về của họ lại đúng là cái gì mà... công chức Địa Phủ cơ chứ?
Ánh mắt Tiền Tiểu Đa vẫn lộ rõ vẻ lo lắng: “Thật sự không cần đi bệnh viện ạ? Mẹ con ngất lâu lắm rồi.”
“Thật sự không cần đâu, chỉ là nhất thời không chịu nổi nên mới ngất thôi. Cứ để bà ấy ngủ một giấc ngon lành, sáng mai tỉnh dậy là không sao cả.” Vả lại, đến bệnh viện thì nói với bác sĩ thế nào? Bảo là bị ma dọa ngất à? Bác sĩ khéo lại nghi ngờ họ cố tình đến gây rối. Nếu không phải tận mắt chứng kiến, chắc chắn ông cũng nghĩ Tiền Tiểu Đa đang nói dối!