"Tất cả mọi người đều nhìn thấy, nếu thiếu gia Wright muốn ra tòa một chuyến, tôi không ngại đi cùng."
"Thiếu gia!" Người đi theo Mace Field lập tức căng thẳng nói, không ngừng xin lỗi Giang Vô: “Xin lỗi Điện hạ, thiếu gia nhà chúng tôi gần đây đang trong kỳ mẫn cảm, chúng tôi lập tức đưa cậu ấy rời đi, vị... vị tiểu thiếu gia này, chúng tôi nguyện ý chi trả toàn bộ chi phí kiểm tra y tế và bồi thường thêm cho vị tiểu thiếu gia này, xin Tam Hoàng tử Điện hạ hãy tha thứ cho sự vô lễ của thiếu gia Wright."
"Xin lỗi." Giang Vô nhìn Úc Sở: “Xin lỗi cậu ấy đi."
Giang Vô liếc nhìn Quang Não, đôi mắt xanh biếc đầy áp bức ập tới.
Chẳng qua chỉ là một thằng điếm bám víu hoàng thất, một Omega cấp C...
Mặt Mace Field co giật một cái.
Sau mấy giây giằng co, hắn nhìn đám đông hiếu kỳ vây xem xung quanh, đám người này không giàu cũng sang, nếu cứ tiếp tục...
Hắn nghểnh cổ, nói lời xin lỗi với Úc Sở xong liền vội vàng rời đi.
"Thiếu gia." Tùy tùng bên người đi theo hắn.
"Đi điều tra cho tao." Sắc mặt Mace Field âm u.
Úc Sở làm thế nào mà câu dẫn được Giang Vô.
...
"Điện hạ, sao ngài lại đến đây?"
Giữa chốn đông người, Úc Sở không gọi Giang Vô là “Ca ca”.
"Không phải là đến chọn cơ giáp sao?"
Giang Vô không trả lời cậu ta, hỏi ngược lại.
Úc Sở tức thì toe toét cười, cậu ta khoác tay Giang Vô, thấy cậu không bài xích liền dán sát vào.
Giang Vô mặc kệ động tác của cậu ta.
Nếu bọn họ là Alpha và Omega, trông sẽ chẳng khác gì đôi tình nhân thân mật, nhưng trùng hợp thay bọn họ đều là Omega, dù động tác thân mật như vậy, cũng không ai có thể nhận ra mối quan hệ thực sự của họ.
"Ca ca..."
Thấy xung quanh không có ai, Úc Sở nói nhỏ: “Mấy cái này có hơi đắt quá không?"
Cậu ta khoác tay Giang Vô, đầy ẩn ý xoa nhẹ cổ tay Giang Vô mấy cái.
Chú thỏ trắng vì món quà đắt đỏ này mà có chút bất an.
Dù sao cậu ta cũng chưa từng thấy nhiều Tinh tệ như vậy, nhất thời cảm thấy sự phục vụ của mình trông không đủ rồi.
Đôi mắt Giang Vô đảo một vòng trên người Úc Sở.
Cậu ta không biết giá trị thực sự của mình, còn tưởng bán mình mấy chục triệu là Giang Vô bị lỗ.
"Ba mươi triệu Tinh tệ thôi mà, muốn thì cứ lấy, dùng tạm cái này một thời gian, sau này đặt làm riêng cho cậu cái mới."
Úc Sở trông yếu đuối, lại chuộng cơ giáp hạng nặng, đánh đấm cũng phóng khoáng mạnh mẽ, mấy ngày nay Giang Vô đi xem video kiểm tra đầu vào và quá trình trước đây của cậu ta, càng lúc càng hài lòng về cậu ta.
"Không định lên thử sao?"
Thu hết sự yêu thích của Úc Sở đối với chiếc cơ giáp này vào mắt, Giang Vô hỏi.
"Được không ạ?" Mắt Úc Sở sáng lên, giọng lại yếu đi: “Nhưng vị tiên sinh lúc nãy nói chỉ có thể mô phỏng..."
Giang Vô cười khẽ một tiếng.
Đáp án đương nhiên là khẳng định.
Tinh Vực là do hoàng thất mở, cơ giáp bên trong nếu có thành viên trực hệ hoàng thất nhìn trúng, không cần đấu giá có thể mua trực tiếp.
Giang Vô mua ngay tại chỗ, sau đó kéo Úc Sở đến khu vực riêng tư phía sau Tinh Vực.
"Ca ca? Lỡ như không hợp thì sao?"
"Vậy thì giữ lại chiếc này để chơi."
Cơ giáp hình dáng ngầu lòi, mua về làm bình hoa cũng không sao cả.
Kết nối tinh thần lực, cơ giáp đen bạc từ từ khởi động, gương mặt Úc Sở sáng rỡ đầy phấn chấn.
Cậu ta hẳn là thật sự rất thích cơ giáp, nhịp tim nhanh hơn ngày thường rất nhiều, cả người đều kích động và chân thực, không hề giả tạo chút nào.
Giang Vô không làm phiền cậu ta, cả quá trình đều chuyên chú nhìn cậu ta.
Đợi đến khi Cơ giáp như thể khoe kỹ năng bay lượn mấy vòng trên trời, Úc Sở mới hoàn hồn.
Cậu ta nhìn Giang Vô với vẻ mặt lười biếng bên cạnh, yết hầu trượt lên xuống, đáy mắt sóng ngầm cuộn trào.
Ngắt kết nối, dừng cơ giáp lại, cậu ta áp sát Giang Vô, sau đó ngồi xổm xuống, từ dưới nhìn lên Giang Vô, giọng nói khàn khàn quanh quẩn.