Một bảng biểu rất chỉnh tề, tuy không điền sắp xếp hoạt động, nhưng ba địa điểm nhà ăn, phân xưởng và hội trường đều tràn đầy tính chỉ dẫn. Ba bữa ăn sáng trưa chiều, công việc có quy luật với thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, không có ca đêm, và cả moment mà lãnh đạo được độc hưởng cuối cùng.
Họp ở đây lại chỉ họp một tiếng, thật sự quá tốt...
Trong đầu Vương Ân Hạ đột nhiên dâng lên một suy nghĩ bị dày vò như vậy, nhưng cô nhanh chóng vứt nó ra sau đầu, quay người lấy giấy bút ra ghi chép.
Cũng ngay lúc này, Tần Chu nhẹ nhàng vỗ vào cánh tay Vương Ân Hạ, chỉ về phía bức tường sau lưng hai người. Vương Ân Hạ quay đầu nhìn lại, phát hiện đồng hồ treo tường đang chỉ đúng 17:45!
Vương Ân Hạ giật mình, cô đã quan sát sơ qua khi vừa bước vào ký túc xá này, còn nhớ lúc đó là 14:00 giờ: "Thời gian thay đổi sao? Vừa nãy tôi nhìn thấy không phải giờ này?"
Tần Chu gật đầu, lại dùng cả tay ra hiệu con số 202, chứng thực trí nhớ của Vương Ân Hạ.
Vương Ân Hạ nhíu mày, cảm thấy ngày càng khó giải quyết, nếu như thời gian của thế giới này không có quy luật, vậy thì cô muốn làm rõ chân tướng của "công ty Thành Công" sẽ càng thêm khó khăn, hơn nữa bây giờ là 17:45, đây chính là giờ tan tầm đi ăn tối.
Giống như để chứng thực thời gian biểu, lúc này bên ngoài cửa ký túc xá vang lên tiếng bước chân đều tăm tắp từ xa, Vương Ân Hạ hơi do dự rồi vẫn mở cửa, đối diện là cầu kính, và những nhân viên đang đi theo đội hình vuông trên cầu.
Tất cả mọi người đều mặc đồ công nhân màu xanh lam, vóc dáng trung bình gần như giống nhau, bên dưới những chiếc mũ xanh kia là vô số khuôn mặt giống hệt nhau.
Mặt bọn họ không biểu cảm, ánh mắt đờ đẫn, bước những bước chân theo nhịp điệu giống nhau, chỉnh tề tiến về phía trước.
Vương Ân Hạ nhìn mà phát run trong lòng, quả thật đám người này giống như những con rối bị sao chép rồi dán, hơn nữa ngũ quan của bọn họ và Tiểu Hồng, Tiểu Minh cũng rất tương tự, gần như không thể phân biệt được giới tính.
Cũng đúng, Tiểu Hồng và Tiểu Minh vốn dĩ cũng không có gì khác biệt, bọn họ chỉ là thay đổi kiểu tóc quần áo mà thôi.
"Hoàn toàn không có gì khác biệt nha." Không biết lúc nào cánh cửa phòng bên cạnh cũng lặng lẽ mở ra. Hồng Nga đứng ở cửa, hứng thú đánh giá dòng người trước mắt.