Thập Niên 80: Mau Tới Đón Vợ Con Anh Đi

Chương 1


Năm 1980, tại khu tập thể nhà máy thiết bị điện Hồng Tinh.

Ngoài trời, cái lạnh đầu xuân vẫn còn se sắt, nhưng bên trong dãy nhà tập thể kiểu cũ lại là một khung cảnh sinh hoạt náo nhiệt và tấp nập. Các bà nội trợ dậy sớm đang nấu bữa sáng trong hành lang chật hẹp. Bếp lò cháy đỏ rực, tiếng dầu nóng xèo xèo, khói bếp từ trong nồi thỉnh thoảng lại bốc lên ngùn ngụt làm mùi khói ám cả vào người.

Thư Uyển tỉnh dậy khá muộn, cô mở to mắt nằm trên chiếc giường gỗ đơn sơ, nhìn lên trần nhà tối tăm, đầu mũi ngửi thấy đủ thứ mùi thức ăn hỗn tạp len vào qua khe cửa. Những cảm giác xa lạ khiến cô cảm thấy mình như đang rơi vào một cơn ác mộng.

Chẳng lẽ mình phạm phải luật trời nên mới bị đày đến nơi này sao!

Căn hộ lớn 200 mét vuông ở giữa trung tâm thành phố của cô đâu rồi?

Lý Hồng Hà bỏ một nắm mì nhỏ vào nồi, nghe thấy bà Lưu đang nấu ăn ở cửa kế bên gọi mình: "Hôm nay Thư Uyển đi xem mắt à? Con bé cũng không còn nhỏ nữa rồi, hoa khôi nhà máy thiết bị điện thì sao chứ? Đám con gái trẻ bây giờ cứ mọc lên lớp lớp, đứa nào chẳng mơn mởn hơn nó, kén chọn cái gì nữa, tạm tạm là được rồi."

Nghe cái giọng tò mò này của bà ta. Lý Hồng Hà liếc nhìn những nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt đang cố nặn ra nụ cười của đối phương, chậm rãi nói: "Nhà nước khuyến khích kết hôn muộn, sinh con muộn, nhà chúng tôi đang hưởng ứng lời kêu gọi của nhà nước."

Lý Hồng Hà nghĩ trong lòng: Bà cứ lo cho tốt chuyện nhà mình đi rồi hãy lo chuyện người khác.

Bà Lưu bĩu môi, vừa định nói thêm vài câu thì Lý Hồng Hà đã đậy nắp nồi, xoay người vào nhà.

Căn hộ hai phòng ngủ rộng chừng ba mươi mét vuông, vừa vào cửa là phòng khách vuông vức khoảng bảy, tám mét vuông. Đi vào trong là hai phòng ngủ cạnh nhau, không có bếp, không có nhà vệ sinh. Ánh bình minh yếu ớt chiếu vào từ cửa sổ càng làm nổi bật vẻ cũ kỹ, mộc mạc của những đồ đạc đã dùng hai, ba chục năm.

Lý Hồng Hà đóng chặt cửa, đi vào trong vài bước mới gọi Thư Uyển dậy: "Mặt trời chiếu tới mông rồi còn ngủ hả, hôm nay con đi xem mắt đấy, đừng có đến trễ."

Thư Uyển đang suy nghĩ về tình cảnh của mình, vô số thông tin đan xen trong đầu như một cuộn len rối, còn chưa kịp gỡ ra thì đã bị Lý Hồng Hà đột ngột cắt ngang. Cô vội ngồi thẳng dậy, vơ lấy chiếc áo sơ mi ở đầu giường vừa mặc vào vừa nói giọng thương lượng: "Con hơi đau đầu, hay là buổi xem mắt thôi đi mẹ."