Nhưng… mười ngón tay cũng có ngón dài ngón ngắn. Vì tương lai của Kim Bảo, hắn chỉ đành nhẫn tâm ủy khuất Tiểu Nha một lần.
Bùi Tiểu Nha nhìn thấy trong mắt cha thoáng hiện nét dịu dàng, nhưng ngay sau đó đã bị vẻ kiên quyết che lấp, trong lòng càng lúc càng hoảng sợ. Nàng không nhịn được kéo nhẹ tay áo ông, giọng nói vẫn nghẹn ngào.
“Cha, ta không nỡ… không nỡ rời xa cha, không nỡ rời nương, cũng không nỡ xa đệ đệ…”
Bùi Đại Thành muốn cất lời an ủi rằng sau này cha mẹ sẽ đến thăm, nhưng vừa chạm phải ánh mắt sâu xa của Lý lão gia ngồi ở phía trên, lời nói lập tức nghẹn nơi cổ họng.
Bởi vì từ lúc bán cho Lý gia, Tiểu Nha đã không còn là người nhà họ Bùi nữa. Còn đến thăm? Há chẳng phải làm trái ý Lý lão gia sao?
Tim Bùi Tiểu Nha như rơi xuống đáy hồ lạnh giá, càng lúc càng chìm sâu, đến đây thì đã hoàn toàn hiểu rõ: phụ thân nàng đã thật sự quyết tâm.
“Cha…” Nàng nghẹn ngào nói, “Tiểu Nha muốn ăn một xâu kẹo hồ lô.”
Trong đôi mắt đẫm lệ của nữ nhi, ánh nhìn long lanh khiến lòng người chua xót. Bùi Đại Thành thoáng sững người, bất giác nhớ lại – từ khi Tiểu Nha chào đời tới nay, con bé vẫn chưa từng được ăn một xâu kẹo hồ lô ở chợ.
Từ lúc biết nhận thức, Tiểu Nha đã luôn ngoan ngoãn, chưa từng đòi hỏi điều gì. Lời xin xỏ bé nhỏ này như lưỡi dao cứa vào tim hắn, khiến cảm giác day dứt ào đến như sóng vỗ.
Nữ nhi của hắn, trong khoảnh khắc cuối cùng, chẳng hề giống những đứa trẻ khác khóc lóc vùng vằng, chỉ lặng lẽ xin… một xâu kẹo hồ lô mà thôi.
Tình cha trỗi dậy, khiến hắn không khỏi chần chừ, giằng xé.
Lý lão gia ngồi ở vị trí chủ thượng, nhấp một ngụm trà. Nhìn thấy vẻ sốt ruột của phu nhân bên cạnh, ông khẽ nhíu mày rồi nâng tay áo, phẩy tay ra hiệu.
“Tiểu Bùi à, nữ nhi ngươi muốn ăn kẹo hồ lô thì cứ để nó đi ăn.”
“Tiểu Tiêu Tử, ngươi đi theo bọn họ. Đợi họ mua xong, thì đưa nha đầu này trở về. Đến phòng thu chi lấy hai mươi lượng bạc giao cho phụ thân nàng.”
Bùi Đại Thành vội vàng cúi người cảm tạ. Bên cạnh Lý lão gia, một tiểu tử vạm vỡ bước ra, tuổi chừng hai ba mươi, trên mặt mang theo nụ cười hiền hậu.
“Bùi ca, vậy thì chúng ta đi thôi. Làm cho xong sớm một chút, Bùi ca cũng có thể sớm trở về nhà.”
Bùi Đại Thành mỉm cười gật đầu.
“Phải, đi thôi.”
Mà lúc này, toàn thân Bùi Tiểu Nha lập tức cứng đờ.
Lý lão gia ngồi ngay ngắn ở ghế trên, vẫn luôn âm thầm quan sát tiểu cô nương ấy. Nhìn thấy động tác thoáng qua vừa rồi, khóe miệng ông không khỏi khẽ cong lên.
Quả là một đứa bé thông minh, đáng tiếc... sinh nhầm chốn.
Bùi Đại Thành buông lỏng tay, dắt nàng rời khỏi cổng chính của đại trạch. Tiểu tử họ Tiêu thì đi ở phía bên kia của Tiểu Nha, hai bên đều có người áp sát, không để nàng có đường lui.
Bùi Tiểu Nha rất muốn bỏ chạy.
Nhưng nàng còn quá nhỏ, trong lòng thừa biết dù có chạy được, cũng không thể sống sót một mình ngoài kia. Bản năng khiến nàng lựa chọn cách duy nhất có thể — né tránh.
Phía sau đại trạch viện đã không còn vẻ lộng lẫy xa hoa như bên trong. Nó tựa như một con mãnh hổ đang ngủ, chỉ chờ bừng tỉnh là sẽ há miệng nuốt chửng mọi thứ.