Nữ Phụ Tu Tiên Cầm Chắc Long Ngạo Thiên Kịch Bản

Chương 3

Bùi Tiểu Nha cúi người, nâng hai chiếc thùng nước lên. Mặt gỗ thô ráp cứa vào lòng bàn tay khiến da thịt nàng đau rát từng hồi. Nàng từ tốn hạ thùng xuống sông, đợi nước đầy khoảng bảy phần rồi gắng sức nhấc lên, cẩn thận đặt đòn gánh lên vai.

Hai thùng nước nặng trĩu làm dáng người nhỏ bé của nàng lảo đảo vài bước. Bả vai đau rát như bị dao cứa, nàng cắn chặt môi dưới để chịu đựng, nhưng đôi môi đã nứt nẻ từ lâu nay lại rách thêm, cơn đau nhói thấu tận tim gan.

Dòng sông nhỏ róc rách chảy qua, tiếng nước vỗ vào bờ đá vang vọng không ngớt. Nàng nghiêng đầu nhìn xuống mặt nước, nơi phản chiếu đôi mắt đen láy sáng rực, ánh lên vẻ kiên cường cùng ý chí không cam lòng khuất phục số phận.

Cùng là máu thịt một nơi sinh ra, tại sao chỉ vì mang thân nữ nhi mà phải chịu thiệt thòi?

Dựa vào đâu chứ?

Bùi Tiểu Nha còn nhớ rõ, tiên sinh trong thôn từng giảng qua một đoạn Kinh Thi: "Nếu sinh nhi tử, tất được coi như bảo vật trong tay. Còn sinh nữ nhi, chỉ như món hàng rẻ mạt, chẳng ai xem trọng."

Nhi tử sinh ra thì được nâng như ngọc, còn nữ nhi… Chỉ như viên ngói lót đất. Ngọc và ngói, chỉ cách nhau một chữ, nhưng thân phận lại khác biệt cả một đời.

Cơn đau buốt nơi đầu vai, nàng chỉ âm thầm cắn răng chịu đựng, không thốt lên nửa lời. Nhưng trong lòng, từng cơn sóng ngầm khẽ cuộn trào — một ý nghĩ phản kháng chưa rõ ràng, nhưng đã âm ỉ cháy từ rất lâu.

Nàng... Không muốn cả đời bị giam hãm trong những khuôn phép chật hẹp ấy.

“Nhìn Tiểu Nha nhà ngươi xem, càng lớn càng ngoan ngoãn hiểu chuyện. Khuôn mặt này, càng nhìn càng giống các ngươi, càng nhìn càng xinh.”

Trong sân, một nữ nhân trạc bốn, năm mươi tuổi, dáng người đầy đặn, gương mặt phúc hậu đang ngồi tách đậu phộng trên chiếc bàn gỗ. Vỏ đậu vương vãi khắp mặt bàn. Mẫu thân nàng đứng bên cạnh, dáng vẻ khiêm nhường, ánh mắt mang theo vài phần dè dặt khi đối diện với nữ nhân ấy.

Bùi Tiểu Nha ngoan ngoãn bước tới, cúi đầu: “Chào bá nương.” Rồi nhanh nhẹn xách hai thùng nước ra phía sau, tới bên chiếc lu nước đặt cạnh phòng chứa củi. Nàng kê chiếc ghế gỗ nhỏ cẩn thận đổ nước vào lu, tránh để nước tràn ra ngoài.

Làm xong nàng hơi bất an, lén ngẩng đầu nhìn qua khe cửa sân thông ra phòng chứa củi.

Nữ nhân kia rõ ràng không phải dân trong thôn, vậy mà mẫu thân nàng lại lấy cả hũ đậu phộng quý ra để tiếp đãi.

Hơn nữa, dáng vẻ và cách ăn mặc của bà ta cũng rất khác biệt. Tấm áo bà mặc bằng vải bông mềm ánh lên nước vải óng ả, hoàn toàn không giống với những bộ đồ vải thô nhám mà dân làng vẫn hay mặc quanh năm.