"Đúng, đúng, lấy được rồi, haha."
Mẹ Vương thấy lại có thêm một người nữa, sợ không đủ ăn, lại vội vàng đi thêm món, Vương Tiến vào nhà lấy đồ uống.
Lâm Song Ngữ vừa ngồi xuống, đột nhiên nghe thấy Bùi Tịch Xuyên ngồi đối diện hỏi: "Đây là căn nhà cậu từng thuê à?"
Lâm Song Ngữ cảm thấy sớm muộn gì cũng bị những câu hỏi bất ngờ của hắn làm cho mắc bệnh tim, ngoan ngoãn nói: "Ừm, tầng sáu."
Bùi Tịch Xuyên ngước mắt lên, tầng sáu là tầng áp mái, tầng có ánh sáng tốt nhất của cả tòa nhà, nhưng đó cũng là ưu điểm duy nhất của nó. Tầng áp mái mùa hè rất nóng, loại nhà cũ này không có thang máy, lên xuống rất vất vả, vì vậy tiền thuê cũng thấp nhất, chỉ những người kinh tế eo hẹp mới thuê.
"Bây giờ thì sao?"
"Bây giờ thuê ở phố Trường Ninh."
"Chắc chắn không đến chỗ tôi làm việc à? Mức lương đãi ngộ của Đỉnh Sáng cũng khá tốt."
Bùi Tịch Xuyên lại cho rằng cậu nghèo, muốn âm thầm giúp đỡ cậu sao?
Lâm Song Ngữ cảm thấy hơi buồn cười.
"Không cần đâu, tôi bị chứng sợ xã giao, sợ đông người." Lâm Song Ngữ không quên mục đích ban đầu, hai mắt mở to chính là phủ nhận mối quan hệ giữa cậu và Liln.
Cậu sợ đông người, Liln lại là nữ hoàng sân khấu, làm sao có thể là cùng một người!
Lúc này, Vương Tiến bê ra một chai Coca Cola lớn, thấy họ cứ ngồi im: "Ăn đi chứ, lát nữa đồ ăn nguội hết rồi."
Lâm Song Ngữ cầm đũa, gắp một miếng hoa hẹ xào trứng ăn, cậu cứ tưởng Bùi Tịch Xuyên nhất định sẽ lại dò hỏi Vương Tiến, kết quả lại không.
Vương Tiến là người rất thích nói chuyện, một mình cậu ta có thể nói không ngừng nghỉ, đề tài trên bàn ăn không biết sao lại chuyển sang chuyện người yêu.
Vương Tiến tám chuyện hỏi: "Anh họ, anh có cái đó không, trong phim truyền hình mấy cậu ấm nhà giàu đều có hôn thê ấy?"
"Không có."
Vương Tiến hơi thất vọng, lại nghe thấy Bùi Tịch Xuyên nói tiếp: "Chỉ có một người theo đuổi không được."
Lòng Lâm Song Ngữ thịch một cái, ngay sau đó lại cảm thấy phản ứng này của mình hơi buồn cười.
Làm sao có thể chỉ Liln được.
Mắt Vương Tiến trợn tròn, Bùi Tịch Xuyên với khí chất ưu tú này, vẻ ngoài hoàn hảo không chỗ chê, chưa nói đến việc hắn vừa nhìn là biết là một Alpha mạnh, cho dù hắn là Beta, mà thích là một Omega cao cấp, thì cũng không có chuyện theo đuổi không được.
"Tại sao vậy?"
"Thẩm mỹ của tôi không tốt, váy và trang sức mua đều quá thẳng nam."
Vương Tiến vỗ đùi: "Chuyện này anh tìm Song Ngữ giúp anh tham khảo ý kiến đi, cậu ấy..."
Lời cậu ta còn chưa dứt, Lâm Song Ngữ ý thức được đây là cái bẫy của tên chó chết, trong lúc cấp bách, dẫm lên mu bàn chân của Vương Tiến dưới gầm bàn.
Vương Tiến suýt nữa thốt ra một câu "Song Ngữ, cậu dẫm tôi làm gì", bị ánh mắt của Lâm Song Ngữ lườm một cái mới nhớ đến lời đe dọa phân đại hội vừa rồi, run bắn người, dùng hết diễn xuất cả đời mình, cười gượng gạo nói tiếp: "Thẩm mỹ kém đến mức trời đất oán hận, chơi game thay đồ màn đầu tiên cũng không qua được, anh cứ chọn ngược lại với cậu ấy là được, chuẩn không cần chỉnh."
Bùi Tịch Xuyên: "..."
Bùi Tịch Xuyên liếc nhìn Lâm Song Ngữ đang im lặng cúi đầu ăn cơm: "Vậy sao."
"Đúng vậy! Đừng thấy Song Ngữ lúc trước là bông hoa của phố Ngô Đồng chúng tôi, nhưng thật ra cậu ấy luôn không được con gái thích, thẩm mỹ kém thì không nói, tính tình lại cứng nhắc, còn cam chịu, chẳng có chút tài nghệ nào, hát thì lệch tông, nhảy thì như lên cơn động kinh, chỉ có thể cùng tôi sống qua ngày đoạn tháng thôi."