Lâm Song Ngữ không biết tại sao Bùi Tịch Xuyên lại cứ bám riết lấy mình, chỉ có thể tự bôi đen bản thân, khẳng định cái danh khó ưa vạn người ghét, tạo ra sự khác biệt một trời một vực với Liln vạn người mê, từ đó đạt được hiệu quả tách biệt hai người. Bùi Tịch Xuyên tự nhiên sẽ dần dần tách hai người ra khỏi nhau.
Tòng Thính Tuyết không ngờ cậu ta lại dám nói như vậy, nhất thời không biết phải tiếp lời thế nào.
Bầu không khí rơi vào sự im lặng kỳ lạ.
Đúng lúc này, màn trình diễn của ban nhạc trên sân khấu kết thúc, tiếng nhạc dịu xuống, ánh đèn lấp lánh đan xen cũng đột nhiên tối sầm lại, sau đó, một chùm ánh sáng chiếu lên sân khấu, một cô gái mặc đồ đen, đeo tai mèo và đuôi mèo xuất hiện trên sân khấu.
Ghế của người quản lý đổi cho bọn họ là ghế VIP, nó không giống như những ghế bình thường nối liền nhau, mà có khoảng cách rộng rãi ở giữa, không chỉ yên tĩnh hơn, tầm nhìn cũng tốt hơn, hơn nữa còn gần sân khấu, có thể nhìn rõ người trên đó.
Lâm Song Ngữ không khỏi mở to mắt.
Người trên sân khấu, chiều cao, ngoại hình và vóc dáng, thoạt nhìn đều giống hệt cậu khi giả gái, ngay cả chính chủ như cậu cũng không phân biệt được thật giả.
Tòng Thính Tuyết không thể tin nổi, lấy tay che miệng, suýt chút nữa thì không nhịn được nhìn Lâm Song Ngữ, so sánh với người trên sân khấu, may mà anh ta đã kìm lại được.
Hơn nữa, nếu nhìn kỹ, vẫn có sự khác biệt, ví dụ như chân của cô ta không dài bằng Lâm Song Ngữ, da cũng không trắng bằng cậu, lớp trang điểm trên mặt rất đậm, có thể thấy kỹ thuật trang điểm rất cao siêu, e rằng ngay cả mẹ ruột của Lâm Song Ngữ là Lâm Lam đến đây cũng khó mà phân biệt được.
Chỉ là, ngoại hình có thể dựa vào trang điểm để che đậy, nhưng xương cốt thì không thể thay đổi. Liln giả khi nghiêng mặt sang một bên, có thể thấy rõ mũi cô ta không cao bằng Lâm Song Ngữ, môi cũng mỏng hơn, gò má thì cao hơn, nhan sắc khi nhìn nghiêng so với Lâm Song Ngữ thì kém xa.
Tuy nhiên, điều này chỉ có những người quen biết và tiếp xúc gần với Liln mới có thể nhận ra. Lâm Song Ngữ khi giả gái luôn rất lạnh lùng, trong quán bar Cực Dạ ước chừng chỉ có người quản lý là tiếp xúc với cậu nhiều nhất.
Thêm vào đó sân khấu rất cao, ánh đèn lại không quá sáng, khán giả hoàn toàn không phát hiện ra điều gì bất thường.
"A a a là Liln! Thật sự là Liln!"
"Liln! Liln! Liln!"
Cả hội trường vang lên tiếng hò hét chói tai, sau hơn ba tháng, cuối cùng bọn họ lại được gặp Liln bằng xương bằng thịt, tâm trạng kích động hơn tưởng tượng.
Chỉ có bàn của bọn họ, im lặng đến kỳ lạ.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi thấy bọn họ vậy mà tạo ra một thế thân của mình, còn nhận được sự ủng hộ và sùng bái của fan hâm mộ, Lâm Song Ngữ vô cùng đau lòng.
Đặc biệt là sau khi cô ta cất tiếng hát, âm sắc đó, không thể nói là giống hệt Lâm Song Ngữ, mà chỉ có thể nói là không có gì khác biệt, nhưng nghe được hai câu, Lâm Song Ngữ liền phát hiện ra đây là bản ghi âm lúc trước cậu biểu diễn ở Cực Dạ.
Cô gái trên sân khấu vừa hát nhép, vừa nháy mắt đưa tình với khán giả bên dưới, uốn éo hoàn toàn khác với tính cách của cậu, nhưng khán giả không những không thấy có gì không đúng, mà ngược lại còn hét to hơn.