Thập Niên 80: Sau Khi Đổi Hôn, Chồng Đoản Mệnh Của Tôi Sống Lâu Trăm Tuổi

Chương 11: Con nhỏ chết tiệt kia rất mang thù

"Tiểu Ngọc, em vẫn còn làm giày à?"

Một giọng nói vang lên ngoài cửa, Trình Ngọc ngẩng đầu, liền thấy chị dâu họ của Hình Yến Hành, Chu Miểu đang bước vào.

"Chị dâu đến rồi." Trình Ngọc đặt công việc may vá trong tay xuống, rót cho chị ta một ly nước ấm.

Mặc dù trước đó cô và Lưu Lệ Mai đã cãi nhau một trận dữ dội, nhưng dù sao Chu Miểu cũng chưa từng chọc vào cô, hiện giờ chị ta đã đến nhà, ít nhất cô cũng phải tỏ ra lịch sự.

Bên ngoài trời lạnh thấu xương, nhưng trong phòng của Trình Ngọc vẫn ấm áp. Trong bếp lò đốt đầy cành cây khô mà Hình Yến Hành đã nhặt trên núi trước khi đi, đủ dùng cho đến khi anh về, nên cô cũng không cần tiết kiệm.

"Nhà hai đứa dọn dẹp cũng khá gọn gàng đấy." Chu Miểu không biết nói gì, khen một câu lấy lệ.

Trình Ngọc mỉm cười khiêm tốn nói: "Cũng tạm thôi, em vốn thích sạch sẽ, không chịu được nhà cửa bừa bộn."

"Ừm, chị cũng đoán vậy, nhìn em nhanh nhẹn thế này, chắc chắn là người biết lo liệu cuộc sống, không giống bên ngoài..." Chu Miểu đang nói đột nhiên im bặt.

Nụ cười trên mặt chị ta có chút miễn cưỡng, rõ ràng là cố ý dừng lại để người khác suy nghĩ sâu xa.

"Bên ngoài làm sao vậy?" Trình Ngọc hỏi, rồi lại tiếp tục khâu giày.

Chu Miểu do dự một lát rồi mới nói: "Người bên ngoài đều nói em quá ngốc, có tiền mà không biết giữ, không biết lo liệu cuộc sống, lại còn mang ra phô trương."

Nói xong, sợ Trình Ngọc không vui, chị ta vội vàng bổ sung: "Nhưng chị thì không nghĩ thế đâu, đây là lời của người ngoài nói đấy, vừa rồi ở trên đường, chị nghe không lọt tai, còn cãi nhau với họ một trận!"

Những lời của Chu Miểu thật giả thế nào, Trình Ngọc không muốn xác minh, nhưng mục đích của chị ta khi đến truyền tin này, chắc chắn không đơn giản.

Trình Ngọc cũng có thể hiểu, dù sao cô và Chu Miểu đều là con dâu trong nhà họ Hình, cô vừa mới gả lại đây, đã dùng tiền để giúp Hình Yến Hành trả nợ, điều này khiến cô ta rơi vào hoàn cảnh bất lợi, người nhà họ Hình và cả những người ngoài đều sẽ theo bản năng so sánh hai chị em dâu với nhau.

Hơn nữa, Chu Miểu là con dâu của Lưu Lệ Mai, không tránh được có cùng ý tưởng đen tối, nên hôm nay đến đây nói những lời này chỉ là để chọc tức cô.

"Chỉ cần chị dâu không nghĩ như thế là được rồi, miệng lưỡi thiên hạ em không quản được, em chỉ có thể quản tốt chính mình, không nợ ai ân tình, bọn họ có muốn thuyết giáo cũng chẳng thể nói đến trước mặt em."

Một câu nhẹ nhàng của Trình Ngọc khiến nụ cười trên mặt Chu Miểu suýt nữa không giữ nổi.

Chị ta nghe mà chẳng lẽ không hiểu sao Trình Ngọc rõ ràng đang ám chỉ rằng chị ta không nên đến đây để truyền lời!

Nhìn thì có vẻ mềm mỏng, ai ngờ miệng lưỡi lại sắc bén thế!

"Ai nha, vậy là chị nhiều chuyện rồi, thật đáng đánh!" Chu Miểu giả vờ tự vả vào mặt một cái, ngay sau đó lại cười ha ha.

"Nhưng dù sao chị dâu cũng là người nhà, vẫn muốn nhắc nhở em vài câu, nhà em ấy, ba chồng mất sớm, để lại hai mẹ con Yến Hành, bọn chị là người thân nên lúc nào cũng lo lắng cho hai người, nghĩ rằng sau khi kết hôn, điều kiện nhà các em có thể cải thiện một chút, nhưng lần này em lại mang hết tiền đi trả nợ, sau này có phải lại sống chật vật không? Nếu trong nhà hết lương thực thì phải làm sao đây?"

Trình Ngọc nhìn dáng vẻ giả vờ quan tâm của Chu Miểu, khẽ nhướng mày.

“Chị dâu, chị cứ yên tâm đi, em tự biết lo liệu, không đến mức không có lương thực đâu. Dù có thật sự thiếu thốn, em cũng sẽ tự nghĩ cách, không làm liên lụy đến mọi người đâu.”

"Chị dâu không phải sợ em làm liên lụy đâu, Tiểu Ngọc, em đừng nghĩ nhiều nhé.” Chu Miểu nói vậy, nhưng thật ra đúng là có ý đó.

Trong lòng thầm nghĩ, đồ phá gia chi tử cứ tiếp tục diễn kịch đi!

Giữ thể diện thì đáng bao nhiêu tiền chứ?

Đồng thời, để không bị Trình Ngọc xem thường, cô ta còn khoe khoang sự ưu việt của gia đình mình.

"Nói chung, nhà em không như nhà chị. Bác cả và bác gái của em vẫn khỏe mạnh, có thể xuống ruộng làm việc, kiếm thêm công điểm đổi phiếu lương thực."

"Còn nhà em thì không giống vậy, đừng nhìn Yến Hành làm việc ở quặng mỏ, nhưng mấy năm nay công việc trong mỏ không dễ làm, hơn nữa mẹ chồng em lại không thể làm việc, mỗi tháng còn phải mua thuốc cho bà ấy, tiền lương của Yến Hành chẳng để dành được đồng nào, nếu không biết tiết kiệm thì sao mà sống nổi?”

"Em biết rồi, chị dâu, cảm ơn chị đã quan tâm."

Trình Ngọc nói đến đây thì không muốn nói chuyện tiếp nữa, cô đứng dậy, viện cớ giúp Nhậm Thải Phượng nhóm bếp, khiến Chu Miểu không thể không về nhà.

“Con đi đây, thím.”

“Ừ, đi đường cẩn thận, cứ từ từ mà đi.” Nhậm Thải Phượng đứng trước cửa, nhìn theo bóng Chu Miểu rời đi, tươi cười trên mặt liền biến mất.

"Tiểu Ngọc, chị dâu con đến đây, không nói gì khó nghe chứ?"

Nhậm Thải Phượng ở nhà họ Hình nhiều năm như vật, đương nhiên biết rõ bọn họ là người thế nào.

Trình Ngọc trả nợ vốn là ý tốt, nhưng vào miệng bọn họ thì không có một câu tử tế nào.

Bà đã nghe quá quen rồi, bị nói vài câu cũng không sao, nhưng Tiểu Ngọc vừa mới gả lại đây đã bị nói như vậy, đúng là hơi quá đáng.

Trình Ngọc biết Nhậm Thải Phượng lo mình chịu ấm ức, liền nhẹ nhàng nói: “Không có gì đâu ạ.”

Trưa hôm đó, hai mẹ con chỉ ăn qua loa thức ăn thừa từ sáng, đến chiều, cô cầm phiếu lương thực và phiếu thịt đi đến cung tiêu xã mua ít gạo và thịt về.

Sức khỏe của Nhậm Thải Phượng vốn dĩ không tốt, thực chất là do không đủ dinh dưỡng, Trình Ngọc muốn để bà ăn uống đầy đủ hơn, từ từ vó thể tốt trở lại.

Dù sao cũng tốt hơn là suốt ngày uống thuốc, mà thuốc thang lại không hề rẻ.

Nhìn Trình Ngọc đổ gạo vào đầy lu, Nhậm Thải Phượng cảm thấy kiên định hơn bao giờ hết.

Bà nghĩ, con dâu ở nhà mẹ đẻ cũng chưa từng chịu ấm ức, không có lý nào về nhà chồng lại phải ăn uống kham khổ.

Cùng lắm thì mỗi tháng bà không mua thuốc nữa, tiết kiệm tiền lại để cho con dâu có đồ ăn ngon

Dù sao bà cũng đã sống ngần ấy năm rồi, thêm một ngày hay bớt một ngày thì có gì quan trọng đâu?

...

Chu Miểu từ nhà Trình Ngọc trở về, buổi trưa bị ba chồng gọi đi nhặt củi, đến tối ăn cơm xong mới rảnh đến phòng bà cụ.

“Bà nội, sáng nay con có đến chỗ Trình Ngọc, nói đúng theo lời bà dặn.”

“Nó nói thế nào?” Bà cụ Hình nhíu mày hỏi.

Chu Miểu: “Còn có thể nói gì, vẫn cái kiểu mạnh miệng ấy thôi, nào là không thể thiếu lương thực, nào là dù có thiếu cũng không vay mượn ai, con đoán là nhà mẹ đẻ cô ta cho mang theo không ít đồ, chắc cũng đủ kiên trì một thời gian.”

Bà cụ Hình nghr xong, hừ lạnh một tiếng.

“Vậy thì tốt, Yến Hành nhà chúng ta cưới nó vốn đã chịu thiệt, nhà mẹ đẻ nó có đem theo nhiều đồ cũng là lẽ đương nhiên! Nhưng với cái kiểu tiêu pha như nó, bao nhiêu tiền cũng không đủ, đợi Yến Hành trở về, con lại đến nói chuyện với Yến Hành, bảo nó quản vợ cho chặt!”

“Dạ, con biết rồi bà nội.”

Chu Miểu ngồi nói chuyện thêm một lát, dỗ bà cụ vui vẻ, thậm chí còn moi được một túi sữa mạch nhà từ trong tủ.

Trên đường về, cô ta nghĩ đến cảnh nghèo nàn trong nhà Trình Ngọc, liền cười khẩy.

Cái nhà ấy đơn sơ như vậy mà còn bày đặt ra vẻ, giả vờ hào phóng với ai chứ? Dù có giả bộ rộng rãi hơn mình thì sao?

Không được ai yêu thích, tất cả chỉ là vô ích!

Chu Miểu mang sữa mạch nha về, trực tiếp liền đưa cho Lưu Lệ Mai.

Lưu Lệ Mai vốn thích chiếm lợi, lấy không một túi sữa mạch nha của bà cụ thì vui đến mức nhe cả hàm răng trắng toát.

Nhưng nghe nói Chu Miểu sáng nay đến gặp Trình Ngọc, vẫn là kéo cô ta lại dặn dò: “Sau này đừng đến chỗ con tiện nhân đó nữa! Bà cụ bảo con đi truyền lời thì tìm Nhậm Thải Phượng mà nói. Nếu không may nói sai một câu, chọc giận nó thì khéo lại bị ghi hận! Con nhỏ đó thù rất dai đấy!”

Lưu Lệ Mai nhớ đến chuyện hôm qua khi Trình Ngọc đến trả nợ, sắc mặt lạnh như băng, chẳng thèm liếc mình một cái, trong lòng bực bội không thôi.

Bà ta thầm nghĩ, lần sau gặp lại, nhất định phải dạy cho nó một bài học!