Thập Niên 80: Sau Khi Đổi Hôn, Chồng Đoản Mệnh Của Tôi Sống Lâu Trăm Tuổi

Chương 8: Còn không phải bởi vì anh thích em

"Mẹ, con chịu ấm ức chỗ nào chứ? Con không có mà."

Trình Ngọc nhìn khuôn mặt đau lòng của Nhậm Thải Phượng, tiến lại an ủi: "Vừa rồi không phải con đã đuổi bà ta đi rồi sao? Chỉ cần mẹ không trách con không hiểu chuyện là được."

"Sao mẹ lại trách con được chứ!" Nhậm Thải Phượng bao năm qua đã chịu không ít ấm ức từ Lưu Lệ Mai, bây giờ, con dâu lại đứng ra trả nợ thay, bà còn không biết làm sao để đền bù.

"Tất cả là tại mẹ vô dụng, liên lụy đến con và Yến Hành." Nghĩ đến đây, Nhậm Thải Phượng không kìm được mà bật khóc.

Trình Ngọc kéo bà vào nhà, ấn bà ngồi xuống ghế: "Mẹ, mẹ đừng nói vậy, ai lại muốn sinh bệnh chứ? Chẳng phải là vì mấy năm nay mẹ đã vất vả nuôi dưỡng Yến Hành, vất vả lâu ngày nên sức khỏe suy kiệt, mẹ cứ an tâm dưỡng bệnh, sau này con và Yến Hành cùng nhau kiếm tiền, nhất định cuộc sống sẽ tốt hơn!"

Trình Ngọc không nói suông, chỉ dựa vào bản lĩnh hiện tại của Hình Yến Hành, đi ra bên ngoài lăn lộn thế nào, cô căn bản không dám trông chờ.

Muốn thực sự muốn giàu có cường đại lên, chỉ có thể dựa vào chính mình!

Hơn nữa, cho dù sau này Hình Yến Hành có thành đạt, ai dám chắc anh sẽ không biến thành kẻ bội tình bạc nghĩa như Hạ Châu?

Trình Ngọc tuyệt đối sẽ không đem cuộc đời mình đặt cược vào một người đàn ông nữa.

Sau khi an ủi Nhậm Thải Phượng xong, cô liền về phòng lên kế hoạch.



Hình Yến Hành vừa đi, chính là tám ngày.

Chiều hôm đó, Trình Ngọc đang ngồi khâu đế giày thì nghe thấy ngoài sân có tiếng động lớn hơn so với bình thường, liền ra cửa nhìn xem.

Một gã say, không biết đã uống bao nhiêu rượu, đi còn không vững, cứ dựa vào tường mà lê từng bước xiêu vẹo về phía phòng cô.

"Ai đấy?" Trình Ngọc cảnh giác hô lên một tiếng.

Gã say ngẩng đầu lên, cười khúc khích với cô, không phải Hình Yến Hành thì còn ai vào đây nữa?

"Sao anh lại về thế này? Còn uống nhiều rượu như vậy?"

Trình Ngọc vội chạy đến đỡ, còn chưa tới gần, mùi rượu nồng nặc đã xộc thẳng vào mũi.

"Vợ ơi..." Hình Yến Hành giống như một con cua lớn, ngang ngược để cô kéo vào nhà.

Sau khi vào phòng, Trình Ngọc đỡ anh đến mép giường, buông tay ra anh liền nằm dang rộng hình chữ "đại".

"Vợ ơi, lại đây, để anh thương em một chút."

"Thương cái đầu anh ấy!" Trình Ngọc nắm lấy bàn tay anh, mặt trên vó rất nhiều vết thương nhỏ, có cái còn sâu, da thịt đều lật cả ra, vừa nhìn chính là bị thứ gì đó mài mòn mà thành.

Quần áo trên người anh vẫn còn sạch sẽ, chắc là lúc về cố ý thay mới.

Bởi vì không xác định trên người anh có bị thương ở đâu khác không, cô liền cởi cúc áo ra kiểm tra.

Ai ngờ, vừa mới động tay, Hình Yến Hành đã kéo cô vào lòng, đè ở dưới thân.

"Vợ ơi, anh nhớ em muốn chết rồi."

Miệng anh đầy mùi rượu, trực tiếp cúi xuống hôn cô.

Trình Ngọc thật ra cũng không ghét bỏ anh, cũng không thấy mùi rượu quá nồng, chỉ là tức giận vì anh vừa về đã uống say khướt, nói cũng không rõ ràng.

Cô nhẫn nhịn để anh hôn vài cái rồi đẩy mạnh ra.

"Uống say thì ngoan ngoãn ngủ đi, đừng có mơ đυ.ng vào em dù chỉ một ngón tay!"

"Không được, còn chuyện quan trọng chưa làm." Hình Yến Hành chưa từ bỏ ý định, mơ màng nhắm mắt lại, lục đυ.c cởϊ qυầи.

Trình Ngọc thấy vậy, khóe miệng giật giật: "Làm cái..."

Cô còn chưa mắng ra tới, liền thấy Hình Yến Hành từ trong túi quần móc ra một xấp đại đoàn kết.

Nhìn qua cũng phải có vài chục tờ.

Trình Ngọc ngây ngẩn cả người, nhìn gã đàn ông ngốc nghếch trước mặt, cứ như đang dâng báu vật mà giơ tiền lên đưa cho cô, môi cô mím lại, tâm tình phức tạp.

Người đàn ông này, không phải là vô tâm.

"Vợ ơi, mau nhận lấy, hôm nay anh không còn sức nữa, ngày mai anh sẽ thương em thật tốt."

Nói xong, anh lật người ngủ luôn, trong miệng còn lẩm bẩm nói mớ.

Trình Ngọc nhìn anh vài giây, rồi ngồi xuống giường, đỡ anh nằm ngay ngắn, dau khi cởϊ áσ ra kiểm tra, xác nhận không có vết thương nào nghiêm trọng, cô mới yên tâm.

Sau đó, cô xuống đất mang giày, cầm chậu nước đến phích nước nóng lấy chút nước ấm, nhúng ướt khăn lông lau mặt và tay cho anh.

Nhìn vết chai cứng trên tay, cùng những vết thương cũ mới đan xen, cô chỉ thấy đau lòng thay cho anh.

Trình Ngọc dùng khăn lông nhẹ nhàng giữ trên tay anh một lúc, đợi cho lớp da mềm lại rồi mới cẩn thận gỡ bỏ đất cát bên trong.

Chuyện này, cô làm mất hơn nửa tiếng.

Hình như Hình Yến Hành đã hoàn toàn ngủ say, tiếng ngáy không lớn nhưng tần suất hô hấp rất nhanh.

Thỉnh thoảng, anh còn lẩm bẩm nói mơ.

“Có người tới, mau chạy đi, đừng chần chờ!”

“Ở đây có một cái lớn, ha ha, là của tôi!”

“Vợ, vợ ơi, cho anh hôn một cái…”

Nghe đến câu này, Trình Ngọc vừa tức vừa buồn cười, cô đắp chăn cho anh, nhẹ nhàng vỗ vai vài cái để anh ngủ sâu hơn.

Trước khi đi ngủ, cô cẩn thận cất số tiền mà anh mang về, cô đếm hai lần, tổng cộng có 3.900 đồng.

Ở niên đại này, số tiền này có thể xem là một khoản lớn!

Số tiền này không thể giữ trong nhà, vừa dễ bị trộm dòm ngó, lại không tiện tiêu xài.

Dù sao nhà họ Hình cũng nổi tiếng nghèo khó trong thôn, bỗng dưng trở nên giàu có, sẽ khiến người khác nghi ngờ nguồn gốc số tiền này, có thể mang đến tai họa cho Hình Yến Hành.

Rốt cuộc nên làm sao đây?

Trình Ngọc suy nghĩ một hồi, quyết định sáng mai sẽ chia nhỏ số tiền để đi gửi vào ngân hàng.

Một đêm qua đi.

Việc có thêm một người nằm bên cạnh cũng không ảnh hưởng đến giấc ngủ của Trình Ngọc.

Sáng hôm sau, khi trời vừa sáng, cô đã bị động tay động chân làm tỉnh giấc, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú nhưng cà lơ phất phơ của Hình Yến Hành, không tức giận cũng phải giả bộ tức giận.

Cô trực tiếp xoay người, đưa lưng về phía anh.

Hình Yến Hành lập tức nhích lại gần, nhẹ nhàng lay vai cô.

“Vợ, có phải tối hôm qua anh không thương em nên em tức giận?”

Mặt Trình Ngọc lập tức đỏ bừng, xấu hổ ngồi bật dậy.

“Suốt ngày trừ bỏ chuyện này, anh không thể nghĩ đến chuyện khác sao?”

Ngũ quan của Hình Yến Hành đẹp đến mức trông như được dùng bút vẽ vẽ lên, anh khẽ nhếch môi cười, trông chẳng khác nào nam yêu tinh trong sách bước ra.

Anh ôm chặt lấy Trình Ngọc, đè cô ở dưới thân, giọng nói trầm thấp pha chút nghịch ngợm, hơi thở phả vào tai khiến cô không nhịn được mà thấy nhột.

“Còn không phải bởi vì anh thích em sao? Đổi thành người khác, em nghĩ anh có đυ.ng vào một ngón tay không?”

“A, nói như vậy, hình như là em chiếm lợi lớn?” Trình Ngọc trợn mắt xem thường.

Bàn tay của Hình Yến Hành đã bắt đầu làm loạn trên người cô, đôi môi mỏng lướt qua gương mặt rồi dừng lại trên môi cô, trên người anh sớm đã có phản ứng, nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng cao, còn tiện thể truyền sang cô.

“Là anh chiếm lợi được chưa? Vợ ngoan, anh nhớ em muốn chết, mau cho anh hôn một cái.”

Anh lập tức cúi đầu hôn xuống, không cho Trình Ngọc cơ hội phản kháng, nhân lúc lúc cô định mở miệng nói, lưỡi anh liền bá đạo xâm nhập vào khoang miệng cô.

Bàn tay cũng càng thêm tùy ý ở trên người cô đốt lửa, nhanh chóng châm lên một ngọn lửa ở trong phòng, ánh mặt trời rực rỡ buổi sớm cũng làm bầu không khí trên giường thêm phần ám muội.