Quả nhiên, lời của Lư Xuân Thúy khiến sắc mặt Quách Phượng Yến trở nên khó coi như thể vừa ăn phải thứ gì bẩn thỉu.
May mà Trình Ngọc không phải kiểu người nhẫn nhục, cô cười lạnh một tiếng, nhẹ nhàng bâng quơ đáp trả Lư Xuân Thúy.
“Bác cả hiểu lầm rồi, thật sự là Hình Yến Hành không thể rời đi được, anh ấy không nỡ để con sống khổ cùng anh ấy, nên đương nhiên phải tích cực kiếm tiền. Nếu không, anh ấy còn mặt mũi nào để quay về gặp mọi người chứ.”
Nghe vậy, sắc mặt của Quách Phượng Yến dịu lại, ngượng ngùng nói: “Vậy cũng xem như nó có lòng.”
Lư Xuân Thúy bĩu môi, định nói thêm gì đó, nhưng bị ánh mắt cảnh cáo của bà cụ Trình chặn lại.
Dù gì cũng là người một nhà, có đáng để vạch áo cho người xem lưng không?
“Nếu thật sự không về được thì chúng ta cũng không cần ép buộc, chỉ cần nó đối xử tốt với Tiểu Ngọc là được rồi.”
Nghe vậy, hàng xóm cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, mặc kệ con rể có thể hiếu thảo trước mặt ba mẹ vợ hay không, có tấm lòng như thế cũng đã là tốt lắm rồi.”
Đến đây, hai cô con gái nhà họ Trình đều đã trở về, hàng xóm tự giác rời đi, để lại người nhà họ Trình đóng cửa lại tổ chức tiệc mừng.
Quách Phượng Yến và Lư Xuân Thúy đi nấu cơm, Trình Ngọc và Trình Diễm là con gái, đương nhiên cũng không thể ngồi không.
Ở nông thôn, lập gia đình đồng nghĩa với việc đã tự lập, việc hiếu thuận với ba mẹ trở thành nghĩa vụ.
Trình Ngọc đã biết nấu cơm từ năm mười bốn tuổi, hôm nay Quách Phượng Yến giao cho cô đứng bếp chính, còn bà và Lư Xuân Thúy sẽ chuẩn bị nguyên liệu. Về phần Trình Diễm, cô ta chỉ cần phụ trách nhóm lửa là được.
Ban đầu, bốn người ở trong bếp phân công rõ ràng, ai làm việc nấy, nhưng đến giữa chừng, Trình Diễm lại ổng ẹo kêu đau tay rồi chạy ra ngoài.
Lúc đó, Hạ Châu đang ngồi nói chuyện với bà cụ Trình, liền bị cô ta gọi ra, ở trong sân làm nũng một hồi rồi trực tiếp bắt anh ta thay mình nhóm lửa.
Hà Châu vốn là người tốt tính, Trình Diễm bảo gì anh ta cũng làm theo, trông chẳng khác gì một người chồng đảm đang.
Kiếp trước, Trình Ngọc chính là bị sự “chu đáo” của anh ta lừa dối, sau khi nhìn thấu bộ mặt thật của anh ta, thứ duy nhất còn lại chỉ là vô tận thất vọng.
Kiếp này, cô chẳng còn hứng thú gì với anh ta nữa.
Khi Hạ Châu hỏi cô lửa có đủ không, Trình Ngọc liền đáp thẳng: “Anh nghĩ sao? Lửa cháy yếu như người bị thận hư vậy, là củi không đủ tốt hay do anh không có sức?”
Bị Trình Ngọc châm chọc, mặt Hà Châu đỏ bừng, cúi đầu vội vàng bỏ thêm củi vào bếp.
Nói xong câu đó, tâm trạng của Trình Ngọc bỗng trở nên tốt hơn. Cô càng hối hận vì kiếp trước mình đã u mê không tỉnh ngộ, không sớm quay lại làm Hạ Châu cút đi!
“Tiểu Ngọc, anh rể của em không giống Hình Yến Hành đâu, anh ấy từ nhỏ sống ở huyện thành, chưa từng chịu khổ, em đừng yêu cầu quá khắt khe.”
Trình Diễm đứng ở cửa, nghe thấy Trình Ngọc làm khó dễ Hạ Châu, liền bước vào lên tiếng.
“Hơn nữa... ngay cả Hình Yến Hành em còn không sai khiến được, vậy lấy tư cách gì mà nói anh rể em?”
Trình Ngọc không nhịn được bật cười.
“Chị à, người sống ở nhà họ Hình là em, làm sao chị biết được em không sai khiến được chồng em? Ngược lại là anh rể kìa, em nghe nói dạo gần đây anh ta đi khai hoang, suýt chút nữa làm cháy luôn củi của đội sản xuất, bị toàn thôn điểm danh phê bình. Anh ta vô dụng như vậy, chị càng nên sai bảo anh ta nhiều vào, tránh để sau này làm gì cũng không được, chỉ giỏi ăn bám!”
“Em...”
Trình Diễm muốn hạ thấp Trình Ngọc, nhưng không ngờ lại bị cười nhạo một hồi, tức đến đỏ mặt.
Cô ta biết mình không cãi lại Trình Ngọc, nên lập tức chạy đi méc mẹ.
“Mẹ, mẹ nghe Trình Ngọc nói gì chưa? Nó dám bóc mẽ anh rể như vậy, trong mắt nó còn có người chị này không?”
Thật ra, Quách Phượng Yến đã không vừa lòng Hạ Châu từ lâu, nay nghe lời Trình Ngọc nói, bà càng thêm bất mãn.
“Em gái con nói cũng không sai. Bất kể sau này Hạ Châu có về lại thành phố hay không, thì đó cũng là chuyện của tương lai. Mẹ chỉ nhìn vào hiện tại, một người đàn ông mà vô dụng, đến việc nhỏ cũng không làm nổi, sau này lấy gì nuôi gia đình, lấy gì nuôi con?” Quách Phượng Yến vừa nói vừa nhào bột mì.
Lúc này, không chỉ sắc mặt Trình Diễm khó coi mà cả Hạ Châu cũng cảm thấy xấu hổ.
“Mẹ, con sẽ cố gắng, chờ ngày được về thành phố...”
Hạ Châu chưa nói hết câu đã bị Quách Phượng Yến cắt ngang, chẳng thèm giữ thể diện cho anh ta.
“Mẹ vẫn giữ nguyên lời nói cũ, chuyện về thành phố thì để sau này hãy nói, mẹ chỉ nhìn vào hiện tại, con có thể nuôi nổi Trình Diễm hay không!”
Hạ Châu: “...”
Hỏng rồi, vốn dĩ hôm nay anh ta và Trình Diễm trở về đã bàn bạc kỹ, bởi vì tiền lương tháng này của anh ta đã phải bồi thường cho đội sản xuất, cho nên muốn mượn nhà mẹ đẻ một ít tiền để vượt qua cửa ải khó khăn, còn chưa kịp mở miệng, đã bị mẹ vợ chặn lại.
Hạ Châu ra hiệu bằng ánh mắt, muốn Trình Diễm đừng nói gì nữa.
Không ngờ Trình Diễm lại hiểu sai ý, cho rằng anh ta đang bảo mình mở lời, trực tiếp liền nói: “Mẹ, Hạ Châu chỉ là không có được cơ hội phát huy, bản lĩnh của anh ấy cũng không ở phương diện trồng trọt, mẹ không cần một gậy đem người đánh chết!"
Quách Phượng Yến không nói gì, lườm Trình Diễm một cái.
Trình Diễm là con gái lớn trong nhà, từ nhỏ đã quen đòi hỏi vô độ, cho nên, cô ta căn bản sẽ không nhìn sắc mặt.
“Mẹ, mẹ cho chúng con mượn ít tiền đi! Đợi bọn con nhận lương sẽ trả lại cho mẹ.”
Động tác nhào bột của Quách Phượng Yến chững lại, bà quay đầu nhìn cô con gái lớn như thể vừa nghe được chuyện nực cười nhất trên đời.
“Con nói cái gì? Mượn tiền?”
Quách Phượng Yến đột nhiên cầm dao phay lên bắt đầu cắt bột, bởi vì dùng sức quá mạnh nên thớt gỗ vang lên những tiếng cạch cạch chói tai.
“Nhà mình còn tiền mà cho con mượn sao? Con không thấy mẹ với ba con sắp phải uống gió Tây Bắc rồi à? Không trông mong con báo hiếu, vậy mà lại quay về bóc lột ba mẹ!”
Trình Diễm không tin, bước lên một bước: “Không thể nào, nếu nhà không có tiền, thì sao hôm nay lại có thể ăn bánh bột trắng chứ?”
“Còn không phải là vì bà nội con muốn giữ thể diện cho hai chị em con nên mới nhường khẩu phần ăn của mình hay sao? Con thì hay rồi, ăn no mặc ấm chẳng lo nghĩ gì, ba mẹ vì nuôi con mà vét sạch tiền bạc, chỉ mong con có thể gả vào một nhà chồng tốt, kết quả thì sao...”
Nói đến đây, Quách Phượng Yến trợn mắt, hừ một tiếng đầy khinh thường.
Mặt Hà Châu đỏ bừng như quả cà chua, anh ta vội đứng dậy, cứng ngắc nói: “Con... con ra ngoài đi vệ sinh.”
Thấy Hạ Châu không vui, Trình Diễm liền nhảy dựng lên cãi nhau với mẹ.
“Mẹ, sao mọi người lại như vậy? Đây là lần đầu tiên con và Hạ Châu về thăm nhà sau khi kết hôn, sao cứ phải nháo đến không thoải mái.”
Quách Phượng Yến khinh thường cười nhạo: “Sao? Có mặt mũi đến đây mượn tiền, mẹ nói nó vài câu liền không chịu nổi? Đúng là đồ vô dụng, chết vì sĩ diện thì cứ chịu khổ đi!”
Trình Diễm: “…”
Thấy không thể xin xỏ từ mẹ, cô ta liền quay sang tìm Trình Ngọc.
“Em gái, cho chị mượn chút tiền đi? Tháng sau chị sẽ trả cho em.”
Trình Ngọc nhìn gương mặt cười giả lả của Trình Diễm, hừ một tiếng: “Lúc không cần thì gọi là Trình Ngọc, lúc có việc thì lại gọi là em gái?”
Sắc mặt Trình Diễm vốn đã khó coi, giờ lại càng đỏ hơn.
Nhưng vì muốn mượn tiền, cô ta vẫn kiên nhẫn, nhẹ giọng nói: “Ây da, dù sao em cũng là em gái chị, giúp chị một chút đi!”
Khóe môi Trình Ngọc nhếch lên, cô xòe hai bàn tay trống không: “Chị cũng biết nhà họ Hình nghèo thế nào rồi đấy, đáng tiếc là em thương mà cũng không giúp được gì.”
Trình Diễm vẫn không từ bỏ ý định, mềm không được thì đổi sang cứng.
“Em đừng tưởng chị không biết, trong tay ba mẹ không có tiền vì đã đưa hết sính lễ của nhà họ Hình cho em rồi! Giờ em còn khóc nghèo trước mặt chị? Chị là chị ruột của em đấy, chút chuyện này cũng không giúp, sau này còn trông mong gì ở em?”