Chử Hoành Vũ chỉ tay: “Kia là cha mẹ của Phạm Đào Đào.”
Lâm Trục Nguyệt nhìn theo hướng anh ta chỉ.
Một cặp vợ chồng sắc mặt tiều tụy, trên má còn vệt nước mắt, ngồi sát bên nhau. Trong mái tóc đen đã điểm không ít sợi bạc, không rõ là do tuổi đã cao hay vì con gái xảy ra chuyện mà bạc đi.
Chử Hoành Vũ bổ sung: “Phạm Đào Đào là con một.”
“Đáng thương quá.”
Văn Mịch Yên thở dài, đồng tình nói: "Chắc là cảm giác giống như cả đời này chẳng còn gì để trông cậy nữa.”
Trong lòng Thời Xán cũng khó chịu: “Con nhóc này đúng là tạo nghiệp.”
Chử Hoành Vũ gật đầu nói: “Tình trạng của Phạm Đào Đào đã ổn định, bệnh viện mỗi ngày chỉ cho thăm một lần. Lúc chưa được vào phòng hồi sức, bọn họ cũng không chịu về nhà, cứ ngồi mãi ở đây chờ đợi.”
Lâm Trục Nguyệt nhìn cặp cha mẹ kia, một lúc lâu sau mới dời mắt quay đi. Trong lòng cô nghĩ, Phạm Đào Đào quả thực là đứa trẻ được cha mẹ hết lòng yêu thương.
Chử Hoành Vũ tiếp tục nói: “Lúc đầu cảnh sát không nghĩ tai nạn của Phạm Đào Đào có liên quan đến huyền học, việc cô bé không tỉnh lại cũng được xem là bình thường. Mãi đến khi một cô gái khác có hành vi bất thường, bị đưa vào bệnh viện tâm thần, chúng tôi mới chú ý đến chuyện này.”
“Chúng tôi chưa nói với cha mẹ Phạm Đào Đào về mối liên hệ giữa vụ việc lần này và huyền học, bọn họ cũng không biết về sự xuất hiện của các cậu. Đợi sau khi sự việc kết thúc, chúng tôi sẽ cân nhắc thông báo một vài tình huống.”
Thời Xán khẽ gật đầu, đáp lời: “Vậy cũng tốt, chúng tôi cần giữ bí mật.”
“Nhưng dù vậy…”
Giọng Chử Hoành Vũ chợt trở nên nghiêm túc: “Các cậu là hy vọng cuối cùng của bọn họ.”
“Bớt nói chuyện tình cảm đi.”
Thời Xán lên tiếng: “Tôi muốn gặp Phạm Đào Đào, có tiện không?”
Tuy học sinh của lớp Một, đặc biệt là Thời Xán, đều có năng lực rất mạnh, nhưng không ai có bản lĩnh không cần gặp người mà vẫn giải quyết ổn thỏa mọi chuyện cả. Nếu được vậy, bọn họ cũng chẳng cần phải đích thân đến Ngưu thị.
“Đã sắp xếp xong rồi.”
Chử Hoành Vũ tiến đến quầy hướng dẫn ở tầng ba, lấy thẻ đặc vụ ra, nói với y tá đang làm việc: “Chào cô, yêu cầu công việc, chúng tôi muốn gặp Phạm Đào Đào.”
Các y tá rõ ràng đã được thông báo từ trước, cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên. Cô y tá trẻ ngồi ở giữa nói: “Quần áo cách ly thăm bệnh đã chuẩn bị xong rồi, tôi dẫn mọi người đi thay đồ trước, đồng nghiệp của tôi sẽ báo cho người phụ trách, ông ấy rất nhanh sẽ đến."
Chử Hoành Vũ gật đầu: “Làm phiền cô.”
Lâm Trục Nguyệt quay đầu nhìn Thời Xán.
Người tính tình hơi thiếu kiên nhẫn này cũng không vì chuyện phải mặc đồ cách ly mà tỏ vẻ bất mãn. Anh đến là để cứu mạng bệnh nhân, không thể vừa giúp người về mặt huyền học, lại để người ta vì nhiễm khuẩn mà xảy ra chuyện.
“Chúng tôi từng tiếp xúc với bệnh viện nhiều lần rồi.”
Văn Mịch Yên khẽ nói với Lâm Trục Nguyệt: “Trong đó không thiếu trường hợp bệnh nhân nằm ICU, mấy quy trình này cũng quen thuộc cả.”
Cả năm người được dẫn đi thay quần áo cách ly.
Lúc bọn họ thay xong, người phụ trách cũng đã tới. Đối phương cũng mặc đầy đủ quần áo cách ly, giày, mũ, khẩu trang, găng tay đều không thiếu, có thể nói là kín kẽ không một khe hở.
Chử Hoành Vũ giới thiệu: “Đây là viện trưởng Trương.”
“Đội phó Chử.”
Viện trưởng Trương lại quay sang nhìn nhóm Lâm Trục Nguyệt: “Các vị đại sư...”
Thời Xán ngắt lời: “Ngừng.”
Lâm Trục Nguyệt cũng nhếch khóe miệng.
Đại sư, đại sư... nghe thế nào cũng thấy như lang băm giang hồ, lại còn có cảm giác kỳ cục như bị già thêm bốn chục tuổi vậy.
Văn Mịch Yên và Diệp Dương Gia quay mặt đi, khẽ thở dài, dường như đã quá quen với chuyện này.
Thời Xán tự giới thiệu: “Tôi là người phụ trách nhiệm vụ đặc biệt lần này của phủ Linh Sư, Thời Xán, cứ gọi tôi Tiểu Thời là được.”
“Được, Tiểu Thời, tôi dẫn các cậu qua đó.”
Viện trưởng Trương nhận lấy bệnh án của Phạm Đào Đào từ tay y tá đưa tới: “Đứa nhỏ này đã hôn mê rất nhiều ngày rồi, vốn hôm nay sẽ đưa ra chẩn đoán người thực vật để làm thủ tục xuất viện. Nhưng bên An ninh Quốc gia có thông báo, bảo bệnh viện giữ lại thêm vài ngày, nói biết đâu còn cứu được.”
Lời của viện trưởng Trương nghe có chút uể oải.
Thực ra ông ấy cũng không muốn từ bỏ cứu chữa Phạm Đào Đào, nhưng nguồn lực y tế có hạn, tình hình bệnh nhân lại không hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của đội ngũ y bác sĩ, đôi khi kết quả vẫn là hy vọng hoàn toàn tan biến.
“Có chuyện này tôi phải nói trước.”
Thời Xán bình thản lên tiếng nhắc nhở: “Tôi vẫn chưa xác nhận được tình trạng của Phạm Đào Đào, cho dù có xác nhận xong, cũng không thể đảm bảo chắc chắn có thể cứu được cô ấy.”
Viện trưởng Trương liên tục gật đầu: “Tôi hiểu, tôi là bác sĩ, tôi hiểu mà.”
Viện trưởng Trương đi trước dẫn đường, cùng Chử Hoành Vũ và bốn người đến từ phủ Linh Sư tiến về phía ICU. Bọn họ dừng lại trước cửa một phòng bệnh bằng kính, viện trưởng Trương nhập mật mã, mở cánh cửa kính ra.
Trên giường bệnh trong căn phòng kính, giữa vô số thiết bị y tế là một cô bé đang nằm, sắc mặt tái nhợt, môi khô nứt nhẹ. Nhìn vào màn hình theo dõi, tuy các chỉ số sinh mạng của cô ấy lúc này vẫn còn yếu, nhưng về cơ bản đã gần như trở lại mức bình thường.
Lâm Trục Nguyệt sững người.
Cô nhìn thấy trên người đứa trẻ này, trong căn phòng kính nhợt nhạt này, có những làn sương xám đen lượn lờ quanh quẩn.
Xung quanh còn có những làn sương màu sắc đậm hơn, từng khối từng khối cuồn cuộn tràn tới, như thể đang tìm cách chen vào cơ thể cô bé.
Sương mù này vừa xám xịt vừa u ám.
Lâm Trục Nguyệt cau mày hỏi: “Đây là...?”
“Một vài vong hồn còn sót lại.”
Trong tay Thời Xán xuất hiện một thanh trường đao phát ra ánh sáng xanh tím, là Linh Vũ Tuyệt đao. Anh vung tay chém một nhát, những làn sương mờ kia lập tức tan biến.
“Bệnh viện có rất nhiều loại vong hồn thế này, đúng lúc ở đây có một cái "vỏ rỗng" còn sống, nên chúng theo bản năng mà tụ lại. Chúng gần như không có khả năng gây hại, rất nhanh sẽ tiêu tán thôi.”