Vờn Trăng

Chương 8

Kỳ Chính Hàn dụi tắt điếu thuốc, tiến về phía cô. Anh mang theo hương gỗ thông lạnh lẽo, mùi hương nhẹ nhàng len lỏi vào khứu giác cô trong cơn mưa phùn lất phất.

Cô không ngước mắt nhìn anh, mà chăm chú quan sát những giọt nước đọng lại trên tà áo măng tô của anh. Dù mặc trên người bộ trang phục chỉnh tề, nhưng khí chất phong lưu ngạo nghễ đã ăn sâu vào tận xương tủy của người đàn ông này.

Anh cụp mắt nhìn cô: “Mất đồ mà không biết à?”

Nghe vậy, Tô Kiến Thanh vội đưa tay kiểm tra túi áo, sau đó vô thức chạm lên vành tai, lúc này cô mới nhận ra mình đã đánh mất một bên khuyên tai.

Cô dè dặt hỏi: “Anh nhặt được khuyên tai của tôi sao?”

Anh vốn định đưa thẳng cho cô, song khi ngắm nhìn cô thật kỹ, Kỳ Chính Hàn bỗng đổi ý.

“Đoán xem, tôi đang cầm nó trên tay nào?”

Anh hơi nghiêng người về phía cô, kéo gần khoảng cách giữa hai người: “Đoán đúng, tôi trả lại cho em.”

Dưới ánh đèn nhập nhoạng, cô ngắm nhìn gương mặt tuấn tú của anh, nhẹ giọng hỏi: “Vậy nếu đoán sai thì sao?”

“Thì tôi đưa em về tận nhà rồi mới trả.”

Trong mắt anh hiện lên gợn sóng dập dờn, cười như không cười nhìn về phía cô, như mang theo một chút ý vị khó tả. Cũng may giọng điệu không quá bỡn cợt, cử chỉ cũng có chừng mực, không hề khiến người ta chán ghét.

Tô Kiến Thanh cúi đầu kéo cao chiếc khăn len caro che đi nửa khuôn mặt rồi khẽ nói: “Tay trái.”

Kỳ Chính Hàn mở lòng bàn tay ra để lộ chiếc khuyên tai tua rua nhỏ nhắn.

Đó là món trang sức rẻ tiền cô mua trong tiệm phụ kiện, giá chỉ hai, ba chục tệ.

Trước khi ra ngoài, cô đã cố gắng lựa chọn trang phục, túi xách và phụ kiện cẩn thận để không bị lép vế, nhưng chẳng ngờ chính thứ rẻ tiền nhất trên người cô lại bị anh nhặt được, Tô Kiến Thanh cảm thấy xấu hổ.

Kỳ Chính Hàn nói: “Em đoán đúng rồi.”

Dù trong lòng còn cảm giác ngại ngùng, Tô Kiến Thanh vẫn không vội lấy lại chiếc khuyên tai ấy mà im lặng chờ Kỳ Chính Hàn đưa nó cho mình. Anh tiến gần hơn một bước, bóng dáng cao lớn che đi từng đợt gió lạnh.

Cô nhận lại khuyên tai rồi đeo lên. Vì khoảng cách quá gần, lại có sự chênh lệch về chiều cao, cô buộc phải ngẩng đầu nhìn Kỳ Chính Hàn.

Gương mặt người đàn ông dưới màn đêm hiện rõ những đường nét sắc lạnh thấu xương, nhưng trên môi lại vương chút ý cười nhạt nhòa. Giọng nói của anh trầm xuống mấy phần, thấp hơn hẳn tám độ: “Phải làm sao đây, có chút đáng tiếc.”

Tô Kiến Thanh ngước mắt lên, đôi mắt trong trẻo nhìn thẳng vào anh. Cô tự cho rằng bản thân rất giỏi nhìn thấu lòng người, nhưng lúc này lại không cách nào đoán được người đàn ông trước mắt rốt cuộc là thực lòng hay không.

So với Chu Già Nam, đứng trước Kỳ Chính Hàn cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều, anh không mang đến cảm giác áp bức quá lớn.

Có lẽ… anh không giống như bọn họ.

Có lẽ…

Tô Kiến Thanh khẽ mỉm cười, lúm đồng tiền trên má lộ rõ: “Cảm ơn anh, không cần thấy đáng tiếc. Mặc kệ là đoán đúng hay sai, tôi cũng không thể đi cùng anh.”

Kỳ Chính Hàn hơi nhướng mày, không ngờ cô sẽ nói ra lời này. Anh cúi đầu, nở nụ cười ôn hòa: “Là tôi đường đột rồi.”

Tô Kiến Thanh vẫy tay chặn một chiếc taxi, cô ngồi vào trong. Kỳ Chính Hàn lại gõ nhẹ lên cửa kính, đưa vào một chiếc dù gấp gọn.

Tô Kiến Thanh muốn từ chối: “Không cần đâu, mưa không lớn.”