Hôm nay là cuối tháng, đã đến lúc gửi tiền rồi.
Nhưng...
"... Chuyển tiền thất bại?"
Sau khi cô nhập mật mã dựa theo quy trình, trên màn hình chỉ xuất hiện một dấu gạch chéo màu đỏ rất lớn.
Tả Trấn Triều chưa gặp tình huống này bao giờ. Rất nhanh cô đã phản ứng lại: "Cậu giở trò?"
[Không sai.] Lan Dahm lạnh lùng đáp lại: [Xét thấy hành vi tiêu cực của ký chủ, trước khi hoàn thành nhiệm vụ, ngoại trừ thẻ đen thì tất cả tài khoản tiêu dùng đều sẽ bị đóng băng.]
Tả Trấn Triều giận tím mặt: "Không chơi nổi nữa đúng không?!"
Cô bùng nổ trong cơn nóng giận.
Cái Hệ thống chó này xem như nắm giữ mạch sống của cô. Dù cảm thấy không ổn, nhưng người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu
Mà lúc này, bảng nhiệm vụ đòi mạng kia lại bắt đầu nhấp nháy...
Cô nhận mệnh mở ứng dụng mua sắm, vào giỏ hàng chọn tất cả sản phẩm, lại tùy tiện thêm bớt vài món, sau đó thanh toán nhanh gọn.
Trong nháy mắt, mười ngàn tệ đã biến mất.
Chiếc thẻ đen này quả thật có thể sử dụng. Đúng là tổ chức rửa tiền chuyên nghiệp, quá đáng sợ!
Lan Dahm: [... Sao cô lại có chấp niệm sâu sắc với rửa tiền vậy? Tôi đã nói là không phải rồi mà.]
Tả Trấn Triều vừa định trả lời nó trong đầu thì giao diện nhiệm vụ trước mắt đột nhiên lóe lên hóa thành những điểm sáng bay vào cơ thể cô.
Như có thứ gì đó quay trở lại. Tứ chi vốn yếu ớt mệt mỏi đột nhiên tràn đầy sức mạnh. Giống như cá mắc cạn được trở về với nước, có cảm giác nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Nhưng cảm giác thoải mái này rất ngắn ngủi, chỉ kéo dài có vài giây. Tả Trấn Triều lại trở về trạng thái yếu ớt ban đầu.
[Phần thưởng nhiệm vụ đã nhận. Trải qua tính toán sơ bộ, cô sẽ tử vong sau 8 ngày 4 tiếng 32 phút 18 giây.] Nói đến đây, Lan Dahm cười lạnh một tiếng, [Giờ cô còn cho rằng tôi đang rửa tiền sao?]
"..." Tả Trấn Triều giơ ngón tay cái: "Trâu bò."
Sau khi cô cuối cùng cũng chấp nhận sự tồn tại của Lan Dahm, bảng nhiệm vụ vừa rồi lại sáng lên.
[Nhiệm vụ 002: Vui lòng tiêu 100.000 tệ trong thời gian quy định. Tỉ lệ hoàn tiền: 10:1.]
[Độ khó nhiệm vụ: Cấp 1.]
[Phần thưởng nhiệm vụ: Tuổi thọ: 10 ngày.]
[Thời gian hạn chế: 24 giờ.]
Lan Dahm giải thích ý nghĩa của tỉ lệ hoàn tiền. Nói tóm lại là cô tiêu 100 ngàn tệ, thì tài khoản ngân hàng sẽ nhận được mười ngàn tệ. Mười ngàn tệ này không phải tiền trong thẻ đen, mà là "tiền lương" chính đáng cô nhận được.
Tả Trấn Triều thầm nghĩ, đời mình chưa từng thấy nhiều tiền như vậy.
Lời nói của Lan Dahm mang theo sự chế giễu: [Sao lại có người vô dụng đến mức tiêu tiền cũng không biết.]
"Cậu lại mắng tôi?!"
[Không cần lo lắng, ký chủ. Nhiệm vụ vừa rồi vừa là bài kiểm tra tân thủ, vừa là nhiệm vụ chính thức của cô. Thông thường, mỗi ngày chỉ có một nhiệm vụ thôi.]
"Không cần mỗi ngày tiêu hai mươi vạn, thật sự cảm ơn cậu..."
Việc thao tác giỏ hàng vừa rồi đã tiêu hao hết chút ham muốn mua sắm cuối cùng của Tả Trấn Triều. Sau khi xác định đây không phải lừa đảo, cô đã có kế hoạch rõ ràng cho số tiền 100 ngàn này.
Chia làm hai phần, năm vạn chuyển cho Viện trưởng Quan, còn năm vạn...
Trong lúc suy nghĩ, Tả Trấn Triều dừng bước chân định ra khỏi tàu điện ngầm. Cô quay người đi trở về lại sân ga vừa nãy.
Cô phải đến bệnh viện một chuyến.
***
Bệnh viện Số 1 trung tâm thành phố S. Trong một phòng ban nào đó.
"Bác sĩ Thẩm, anh có muốn đi ăn tối không?"
Mấy bác sĩ mặc áo blouse trắng thò đầu vào cửa, hỏi người đàn ông đang ngồi trước máy tính.
Người đàn ông được gọi là "Bác sĩ Thẩm" nghe vậy lông mi dài khẽ run. Ngón tay thon dài nâng gọng kính vàng, lại kéo khẩu trang xuống, giọng nói lạnh nhạt: "Không cần, tôi không ăn."
Giọng nói của anh rất hay, lại tao nhã. Dù nói chuyện như vậy cũng giống như tuyết trên núi cao, nước suối trong vắt. Chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể chạm vào.
"À, vậy chúng tôi đi trước nhé."
Các đồng nghiệp hiển nhiên đã quen với việc anh từ chối. Sau khi trầm trồ một câu "Khuôn mặt này trông đỉnh thật", họ liền tản ra, chỉ để lại một mình bác sĩ Thẩm trong phòng.