Lâm Tịnh hít sâu, cầm chặt cây lau nhà.
Cô không xa lạ gì với mấy việc này. Trước khi xuyên sách, cô chỉ là một tác giả bình thường, sống một mình, chuyện dọn dẹp nhà cửa quá quen thuộc.
Lau sàn? Dễ thôi.
Cô nhanh chóng nhúng cây lau nhà vào xô nước, vắt khô rồi bắt đầu làm việc.
Những người hầu xung quanh vẫn tập trung vào công việc của mình, không ai chú ý đến cô. Không khí im lặng và quy củ, từng người đều làm việc đâu ra đấy, không hề có ai lười biếng.
Cô không khỏi cảm thán.
Trong nguyên tác, dinh thự của Dịch Thần luôn được miêu tả là nơi lạnh lẽo, không có chút hơi ấm con người. Giờ cô mới hiểu tại sao — không chỉ vì chủ nhân của nó đáng sợ, mà ngay cả những người làm trong này cũng lạnh như băng.
Cô không dám hó hé, chỉ yên lặng làm việc.
Nhưng chưa được bao lâu, một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau.
“Cô là ai?”
Lâm Tịnh đứng thẳng dậy, siết chặt cây lau nhà trong tay, cẩn thận quan sát cô gái trước mặt.
Không giống những người hầu khác mặc đồng phục màu xám đơn giản, cô ta khoác trên người một chiếc váy dài màu xanh đậm, chất liệu cao cấp, từng đường may đều tinh tế.
Rõ ràng không phải người làm bình thường.
Cô ta thuộc về một tầng lớp khác hẳn.
Từ đầu đến chân đều toát lên vẻ kiêu ngạo.
Đôi mắt sắc sảo, nụ cười nhàn nhạt, như thể đã nhìn thấu mọi thứ.
Lâm Tịnh không cần nghĩ nhiều, trong đầu lập tức nhớ ra nhân vật này.
Triệu Hân.
Con gái nuôi của nhà họ Dịch.
Tuy không phải máu mủ ruột rà, nhưng được mẹ của Dịch Thần vô cùng yêu thương, xem như con gái ruột. Thậm chí, bà ta từng có ý định để Triệu Hân kết hôn với Dịch Thần.
Dĩ nhiên, Dịch Thần chưa bao giờ quan tâm đến chuyện này.
Nhưng dù thế nào, Triệu Hân vẫn là người có địa vị cao trong căn biệt thự này.
Và quan trọng hơn —
Cô ta là người luôn đứng về phía mẹ Dịch Thần, từng ra tay ngáng đường nữ chính trong nguyên tác.
Hiện tại, ánh mắt cô ta đang tập trung hoàn toàn vào Lâm Tịnh.
Không có chút thân thiện nào.
Cô ta nhíu mày, giọng điệu có phần hờ hững:
“Cô là ai?”
Lâm Tịnh nhanh chóng nặn ra một nụ cười hòa nhã.
“Chào cô, tôi là người mới.”
Triệu Hân hơi nheo mắt, đánh giá cô từ trên xuống dưới, ánh nhìn mang theo chút khinh miệt: “Người mới?”
Cô ta nhếch môi: “Ai cho phép cô vào đây?”
Lâm Tịnh khựng lại.
Nên trả lời thế nào đây?
Nói thật rằng Dịch Thần đích thân ra lệnh?
Chắc chắn không được!
Triệu Hân trung thành với mẹ Dịch Thần. Nếu cô ta biết chuyện này, e là cô sẽ gặp rắc rối lớn.
Nhưng nếu cô nói dối…
Triệu Hân khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu nhìn cô, giọng điệu không có chút cảm xúc: “Cô tên gì?”
Lâm Tịnh nuốt nước bọt: “Tôi… chỉ là một người làm bình thường thôi.”
Triệu Hân cười nhạt: “Người làm bình thường? Ai tuyển cô?”
Lâm Tịnh hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh: "Là Quản gia Tôn."
Cô quyết định đẩy trách nhiệm này sang cho Quản gia Tôn. Dù sao bà ta cũng là người đã mang đồng phục giúp việc đến cho cô, nói cô phải làm việc.
Nghe vậy, ánh mắt Triệu Hân hơi trầm xuống.
Cô ta dường như đang suy xét điều gì đó, sau đó cười nhạt, giọng điệu mang theo chút khinh thường:
“Nếu là Quản gia Tôn tuyển, vậy cũng không có gì lạ. Bà ta vốn chỉ quan tâm đến quy tắc của nhà này, không để ý mấy kẻ vớ vẩn ra vào.”
Lâm Tịnh: "…"
Cô cảm thấy bị sỉ nhục nặng nề.
Nhưng giờ phút này, im lặng là vàng.
Triệu Hân liếc cô một cái, không nói gì thêm mà quay người bước đi.