Khương Nghi Xuyên khoác lên mình một chiếc áo dài màu nâu nhạt, tay áo bó sát, tóc dài buộc cao, y phục trông rất chỉnh tề, hắn sở hữu một vẻ ngoài lạnh lùng, ánh mắt xa cách, như muốn giữ khoảng cách với mọi người.
Chàng thiếu niên bên cạnh hắn lại mang một nụ cười rạng ngời, khi nhìn thấy Tống Ấu Quân, tên đó tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên, dường như không thể tin rằng nàng lại đến sớm như vậy.
Tống Ấu Quân liếc mắt nhìn người kia rồi cúi đầu chào một cái, trong lòng thầm nghĩ trong Duyệt Văn Điện này chỉ có mười người, trong đó có ba vị hoàng tử, còn lại đều là nam tử của các vương hầu quan lại, nhưng chỉ có một người thân thiết với Khương Nghi Xuyên.
Đó chính là trưởng tử của hoàng tộc Nam Lung, cũng chính là đệ đệ ruột của Tống Ấu Quân, Tống Tế.
Trưởng công chúa và Khương Nghi Xuyên vẫn luôn bất hòa, trong khi đệ đệ ruột lại có quan hệ rất tốt với hắn, vì thế tình cảm giữa hai tỷ đệ họ trở nên rất tệ. Nhìn cách mà Tống Tế không thèm nhìn nàng lấy một cái có thể thấy tình cảm tỷ đệ họ đã đến mức đường ai nấy đi.
“Hừ.” Tống Ngôn Ninh khẽ lẩm bẩm: “Tam ca cứ dính lấy tên họ Khương kia hoài.”
Tống Ấu Quân dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào trán hắn ta: “Đệ xem đệ có giống một nữ nhân lắm mồm thích tám chuyện không này.”
Hắn ta tức tối nhét đầy há cảo vào miệng, nhai rất mạnh.
“Đỗ thái phó, Tống Lục Lục đang ăn trong đại sảnh.” Bỗng nhiên có một giọng nói vang lên, phá vỡ bầu không khí im lặng của buổi sáng.
Tống Ấu Quân nhìn theo hướng phát ra giọng nói, phát hiện ra người tố cáo là Khương Nghi Xuyên.
Ánh mắt hắn vô cảm, trông có vẻ rất nghiêm túc.
“Tống Ngôn Ninh!” Đỗ Khiêm lập tức phát hiện ra hắn ta đang ăn trộm đồ ăn: “Ta đã nói với con bao nhiêu lần rồi, Duyệt Văn Điện là nơi học tập của các thư sinh, tại sao con lại có thể vô lễ như vậy”
Tống Ngôn Ninh giật mình, phồng má ra không chịu nhận: “Con không ăn.”
“Còn dám nói dối?!” Đỗ Khiêm nhấc cây thước lên.
Tống Ngôn Ninh lại đổi lời: “Là con ăn một mình thôi, hoàng tỷ không có ăn đâu.”
Sau đó Đỗ Khiêm lại nhìn thấy trong tay Tống Ấu Quân đang cầm một chiếc há cảo đang ăn dở.
Ông tức giận nói: “Trưởng công chúa và lục hoàng tử cùng phạm một lỗi, phạt chép văn chương ba lần, trước khi tan học hôm nay phải mang đến cho ta xem. ”
Đỗ Khiêm trước kia là sư phụ của hoàng đế và hoàng hậu, đã dạy học trong cung mấy chục năm, không có ai mà ông ta không dám phạt.
Tống Ngôn Ninh thở phào nhẹ nhõm, thì thầm: “May quá mới chỉ ba lần, mình chọn bài ngắn nhất thì lát nữa là xong ngay thôi…”
Nhưng không ngờ lúc này, Khương Nghi Xuyên lại lên tiếng: “Thái phó, Tống Lục Lục nói hình phạt của ngài quá ít, chỉ ba lần thì hắn ta căn bản không để vào trong mắt. ”
Gương mặt hắn bình tĩnh, không có chút dấu hiệu nào của việc đang nói dối.
Đỗ Khiêm giận dữ, đứng dậy đập bàn: “Tống Ngôn Ninh, ngươi ở dưới lẩm bẩm cái gì? Phạt ngươi chép thêm hai lần!”
“Thái phó!” Tống Ngôn Ninh vội vàng nói:
“Con không nói gì cả, là Khương Nghi Xuyên tự bịa đặt đó!”
“Dạo gần đây chỉ có ngươi suốt ngày nói dối, lại còn đổ tội cho Khương Nghi Xuyên, lá gan ngươi càng ngày càng lớn rồi, nếu ngươi còn dám cãi nữa thì ta sẽ phạt nặng hơn.” Đỗ Khiêm thì lại rất tin tưởng Khương Nghi Xuyên, cũng biết được Tống Ngôn Ninh còn nhỏ, tính tình ngang bướng, lại rất thích nói dối.
Tống Ngôn Ninh tức đến mặt đỏ tía tai, nhưng lại không dám nói thêm lời nào nữa, trong số các sư phụ ở Duyệt Văn Điện, hắn ta sợ nhất là Đỗ Khiêm.
Vì vậy hắn ta chỉ dám lẩm bẩm chửi rủa: “Tên họ Đỗ kia, tên tiểu nhân đê tiện hèn hạ……”
“Hắn nói ngài bảo thủ.” Khương Nghi Xuyên lại tung ra một đòn chí mạng.
Tống Ấu Quân biết đây là cách Khương Nghi Xuyên trả thù việc Tống Ngôn Ninh đã lấy cắp chiếc túi thơm hoàn ngọc của hắn, nàng lắc đầu thở dài: “Tống Lục Lục, nghiệp chướng do mình gây ra, tự mình gánh chịu đi.”