"Theo lý mà nói, thứ duy nhất có thể giúp một Omega ổn định chính là tin tức tố của Alpha." Trình Tân chăm chú nhìn vào những con số trên màn hình, cố gắng tìm ra lời giải đáp. "Cậu còn nhớ tôi từng nói gì không? Nếu tìm được một Alpha hoàn hảo phù hợp với cậu, vấn đề tuyến thể của cậu sẽ có cách giải quyết."
"Đến lúc đó, dây thanh quản phục hồi, cậu lại có thể quay về ca hát! Cảnh Vận của tôi!"
Sự phấn khích trong giọng nói của Trình Tân bao trùm lấy Thịnh Cảnh Úc, dường như khiến những dây thanh quản bị tổn thương của cô cũng rung lên theo.
Không để lộ bất cứ cảm xúc nào, đầu lưỡi cô nhẹ nhàng lướt qua răng.
Mùi hương của nho xanh len lỏi vào hơi thở, nhuộm cả đại dương khô cằn thành một màu xanh lục biếc, từng lớp từng lớp cuộn trào về phía cô.
Thịnh Cảnh Úc không rõ đó là hương thơm thật sự mà cô từng ngửi thấy, hay chỉ là một dấu vết còn sót lại trong ký ức.
Hành lang dài tĩnh mịch, ánh đèn vàng mờ nhạt chiếu rọi, tiếng nhạc sôi động vang lên từ sau cánh cửa bọc kín lớp cách âm.
Là Lộc Chiêu đang tập luyện vũ đạo cho album thứ tư của nhóm.
Chiếc áo thun đen rộng thùng thình theo từng động tác mà lay động, để lộ xương quai xanh mảnh dẻ bên dưới cổ áo rộng mở, phập phồng theo nhịp thở.
Miếng dán ức chế sau gáy vẫn dán ngay ngắn, nhưng dường như nó chẳng thể che lấp hoàn toàn mùi tin tức tố Alpha đang len lỏi qua làn da.
Giai điệu mạnh mẽ chạm đến nốt cao nhất rồi đột ngột dừng lại.
Lộc Chiêu quỳ một gối xuống sàn, tạo dáng kết thúc trước tấm gương lớn.
Đôi mắt xám tro phản chiếu ánh đèn chiếu xuống, sâu thẳm và sắc bén.
Gương mặt cô không có quá nhiều biểu cảm, động tác dứt khoát, góc cạnh sắc nét, khiến khí thế Alpha trên người cô được phô bày đến mức tối đa.
Sợi dây chuyền bạc lướt qua cổ cô, tựa như ngay cả nhịp thở cũng được thiết kế tỉ mỉ, mỗi một lần hô hấp đều kéo theo ánh sáng bạc lấp lánh.
Giáo viên vũ đạo đứng bên cạnh, nhìn đến mức thất thần.
Dù bản thân cũng là một Alpha, cô vẫn không khỏi bị khí chất mạnh mẽ của Lộc Chiêu làm cho chấn động.
Chỉ là khí thế ấy không duy trì được lâu.
Sau khi giữ nguyên tư thế trong hai giây, Lộc Chiêu đột nhiên ngã ra sàn.
Mái tóc dài ướt đẫm mồ hôi xõa tung trên mặt đất, hoàn toàn không có chút hình tượng của một idol.
Rõ ràng mới giây trước còn là Alpha chủ lực mạnh mẽ nhất nhóm, vậy mà giây sau đã hóa thành một chú cún con vô dụng.
Giáo viên vũ đạo nhìn vẻ mặt đối lập một trời một vực của cô, cầm một chai nước lạnh đi đến: "Sao lúc nãy nhảy hăng thế, mà nhạc vừa tắt là yếu xìu vậy?"
"Đau đầu." Lộc Chiêu từ trước đến nay vẫn luôn tùy hứng, nhận lấy chai nước rồi trực tiếp đặt lên trán.
Hai hôm trước cô uống quá chén ở quán bar, không hiểu sao đầu óc cứ ong ong, nghỉ ngơi cả một ngày vẫn chưa tỉnh táo lại được.
Giáo viên vũ đạo nghe vậy thì bật cười: "Câu này mà để mấy người đồng đội của em nghe thấy, chắc họ sẽ tổn thương lắm đấy. Đau đầu mà còn nhảy tốt thế này sao?"
"Họ sẽ không để tâm đâu." Lộc Chiêu buột miệng nói, sau đó như chợt nhớ ra điều gì, ánh mắt tối sầm lại. "Người để tâm thì... dù tôi nói gì cũng sẽ để tâm."