Một bóng đen không một tiếng động xuất hiện trước mặt nàng. Đôi mắt lạnh lùng, nửa khuôn mặt dưới bị lớp lụa đen che kín, toàn thân tỏa ra khí thế sắc bén như lưỡi dao. Giọng nói trầm ổn: "Thuộc hạ có mặt."
Nguỵ Hạnh Anh khẽ ôm đầu, chán nản. Song Lục vốn là người do Trần Cẩm Tông phái đến cho nàng, làm sao có thể nghe lệnh nàng được?
Thật nực cười, Thái tử Trần Cẩm Tông và Nội đình Trình Hoài Chi như hai thế lực đối địch, tranh giành ảnh hưởng trong cung. Đến cả đám cung nữ và thái giám bên cạnh nàng cũng bị họ chia đều, kẻ này rút lui thì kẻ kia lại bước vào.
Giờ đây, Thái Hòa Cung nàng ở chẳng khác nào một chiếc hộp sắt kín kẽ, ngay cả một con chim cũng không thể bay vào.
Ồ không, có một con chim đấy — chính là nàng, chú chim nhỏ đáng thương bị giam cầm.
Sau một hồi im lặng, nàng chớp mắt, lộ ra vẻ mặt đáng thương như một chú thỏ con rũ tai, rồi nhanh chóng chấp nhận số phận: "Thái tử điện hạ, quả nhân muốn đi ngủ rồi. Song Lục, Song Ngân đâu, gọi hai nàng đến hầu hạ rửa mặt thay y phục đi."
Song Lục và Song Ngân đều là người của Trần Cẩm Tông.
Song Lục bí ẩn, chưa từng để lộ dung mạo thật.
Song Ngân là người nhà họ Trần, từ nhỏ đã theo hầu hạ trong phủ. Nàng thích trang sức bạc, tính cách hoạt bát, lanh lợi.
Lúc này, Song Ngân từ gian ngoài bước vào, trên người đeo đầy đồ bạc nên mỗi bước đi đều phát ra tiếng leng keng.
Nàng cúi đầu, dè dặt hỏi: "Tiểu thư, Thái tử điện hạ đi rồi sao?"
Vừa dứt lời, ánh mắt lạnh lùng của thái tử quét thẳng về phía nàng khiến nàng sợ đến mức vội quỳ xuống, lắp bắp giải thích: "Thái tử, nô tỳ không có ý mong ngài rời đi…"
Trần Cẩm Tông nhếch môi, nở nụ cười kỳ lạ: "Không sao, ta không làm phiền các ngươi nghỉ ngơi nữa."
Hắn độc đoán, chuyên chế, dù nàng đã làm Thái hậu nhiều năm, hắn vẫn bắt cung nữ gọi nàng là ‘Tiểu thư’, chỉ để nhắc nhở nàng về chuyện cũ, khiến nàng xấu hổ, bẽ mặt.
Gió lạnh ngoài cửa sổ thổi tung tà áo gấm của hắn, lướt qua gương mặt tuấn tú, phản chiếu trong đôi mắt phảng phất nỗi cô đơn.
Nhưng đáng tiếc, hắn không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt Nguỵ Hạnh Anh.
Trước khi rời đi, hắn khẽ dặn: "Song Ngân, không cần hầu hạ chủ tử ngươi thay y phục nữa. Một lát nữa, e rằng Trình Hoài Chi sẽ đến. Không biết hắn có được nàng đối đãi như ta không đây?"
Song Ngân cúi đầu đáp nhỏ: "Dạ."
Nguỵ Hạnh Anh vùi mặt vào chăn, không đáp lời.
Nàng ngồi trước gương đồng, nhìn dung nhan như hoa đào, đôi mày tựa núi xa, ánh mắt thoáng ngẩn ngơ.
“Hoài Chi, Hoài Chi…”
Cái tên ấy quanh quẩn nơi đầu môi, quá khứ nàng không dám nhớ lại giờ đây đang từng chút một ùa về.