Vẻ mặt Tiêu Tĩnh Phàm lạnh lùng, trong mắt thoáng qua vẻ chán ghét.
Đám nữ nhân này, quả nhiên kẻ nào kẻ nấy đều giỏi ngụy trang.
Chu Nguyên Đức khom người chờ hoàng đế chỉ thị, hồi lâu không nghe thấy gì, không khỏi ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi: "Bệ hạ?"
Tiêu Tĩnh Phàm: "Lại đây ta bảo."
Chu Nguyên Đức vội vàng tiến lại gần, nghe rõ lời Tiêu Tĩnh Phàm dặn dò, sắc mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Tiêu Tĩnh Phàm phất tay: "Mau đi làm đi."
"Nô tài tuân chỉ." Chu Nguyên Đức lĩnh mệnh rời đi.
Tiêu Tĩnh Phàm đứng tại chỗ một lát, không còn nghe thấy tiếng lòng nào nữa.
Hắn xoay người, bước về phía ngã rẽ khác.
Hắn không vui, đương nhiên không thể để người khác quá vui vẻ.
Hai khắc sau, Kim Ngô Vệ Chỉ huy sứ Lữ Phi dẫn hai đội Kim Ngô Vệ xông vào phủ Văn gia và Mạnh gia.
Văn Kỷ, đích thứ tử của Văn thượng thư, bị hai Kim Ngô Vệ bắt lấy, gào vào mặt Lữ Phi: "Lữ Phi, đồ cẩu tặc! Mù mắt chó nhà ngươi rồi à! Dám dẫn người xông vào phủ Văn gia, còn dám bắt ta, cha ta nhất định không tha cho ngươi!"
Văn thượng thư vội vã chạy tới, nghe con trai uy hϊếp Lữ Phi, hận không thể tát cho nó một cái!
Lữ Phi là tâm phúc của bệ hạ, đâu phải loại người mà thằng nhãi này có thể mắng?
"Câm miệng!"
Văn thượng thư quát con trai im miệng rồi chắp tay với Lữ Phi. "Lữ đại nhân nửa đêm tới đây, không biết con ta đã phạm tội gì?"
Lữ Phi đáp lễ, mặt không cảm xúc nói: "Quý công tử cưỡi ngựa trên phố, gây thương tích cho hai người, chuyện này Văn thượng thư không biết sao?"
Văn thượng thư nghẹn lời, chẳng phải ông ta đã dọn dẹp sạch sẽ rồi sao? Sao Lữ Phi lại biết được?
"Lữ đại nhân, hôm đó mẫu thân ta đột nhiên ngất xỉu, Kỷ nhi cũng vì lo lắng cho bà nên mới vội vã về, có phóng ngựa nhanh hơn một chút, nhưng là vô ý gây thương tích."
"Sau khi vô tình làm bị thương người khác, Kỷ nhi rất hối hận, lập tức sai người đưa người bị thương đến y quán chữa trị chu đáo. Đồng thời bồi thường bạc cho gia đình người bị thương, đã có lòng ăn năn."
"Lữ đại nhân cũng là người con hiếu thảo nổi tiếng ở kinh thành, xin Lữ đại nhân nể tình tiểu tử này có lòng hiếu thảo, lo lắng cho tổ mẫu, rộng lượng tha thứ cho nó lần này."
"Văn đại nhân, hạ quan phụng mệnh đến đây." Lữ Phi không nghe giải thích, vẫn lạnh mặt nói: "Xin đại nhân đừng làm khó dễ hạ quan."
Một Kim Ngô Vệ chỉ huy sứ như Lữ Phi, ngoài việc phụng hoàng mệnh ra thì còn có thể phụng mệnh lệnh của ai?
Sắc mặt Văn thượng thư lập tức khó coi hơn nuốt phải ruồi, không dám ngăn cản nữa, trơ mắt nhìn Lữ Phi dẫn con trai đi.
"Lão gia, Kỷ nhi đâu?" Văn phu nhân vội vã chạy đến, quần áo chỉnh tề, nhưng đến bóng dáng Kim Ngô Vệ cũng không thấy, càng không thấy đứa con bảo bối của bà ta.
"Bị Kim Ngô Vệ bắt đi rồi."