Hứa Tô Tô khẽ ngẩng đầu.
Phỉ Liệt nhìn thấy đôi mắt hạnh ướŧ áŧ kia đang chăm chú dõi theo mình. Trái tim cậu bỗng chốc như bị ai đó bắn trúng một mũi tên, có gì đó tê dại lan ra từ l*иg ngực.
Cậu khẽ quay mặt sang một bên, giọng điệu lơ đãng nhưng lại đầy khí phách:
"Tôi giúp cậu vác."
"Cái gì cậu không xách nổi, không gánh nổi, cứ giao hết cho tôi."
Sắc mặt Địch Sóc lập tức sa sầm, ánh mắt sắc như dao quét về phía Phỉ Liệt.
"Xem ra hình phạt tôi giao cho cậu còn quá nhẹ, đến mức cậu vẫn còn tâm tư quan tâm người khác."
Phỉ Liệt… cái tên này nếu đặt vào quân đội thì chính là một tên cứng đầu chính hiệu.
Cậu nhếch môi kɧıêυ ҡɧí©ɧ, chẳng chút e dè:
"Từng này trọng lượng, ngay cả kẽ răng tôi cũng chưa đủ nhét."
"Thật sao?"
Địch Sóc lạnh lùng nở nụ cười: "Phỉ Liệt, tăng gấp đôi."
Hứa Tô Tô: "..."
Cô lập tức quay sang nhìn Phỉ Liệt với vẻ lo lắng.
Ban đầu là 500 cân, giờ tăng gấp đôi rồi cộng thêm của cô, tức là 1500 cân!
Cho dù có là siêu nhân cũng không thể nào vác nổi chứ?!
Phỉ Liệt thật sự làm được sao?
"Còn cậu."
Địch Sóc chuyển sự chú ý trở lại Hứa Tô Tô, ánh mắt sắc bén quét qua cô như muốn nhìn thấu từng tấc da thịt.
"Cấp độ thể chất của cô là bao nhiêu?"
Dù có là cấp F đi chăng nữa, cũng không thể đến mức không nhấc lên nổi.
Ánh mắt Địch Sóc dần trở nên lạnh lẽo.
Chẳng lẽ cố tình giả vờ không nâng nổi để trốn tránh huấn luyện?
Bị hỏi đến cấp độ thể chất, Hứa Tô Tô thoáng bối rối.
"Em… không có cấp độ."
Ở thế giới tương lai, cấp độ thể chất được xác định dựa trên nhiều yếu tố như độ bền của cơ bắp, hoạt động tế bào, tốc độ hồi phục vết thương...
Tóm lại, nó phản ánh sức mạnh tổng hợp của một cá nhân.
Sau khi bị robot tuần tra nhặt về, cô cũng từng trải qua bài kiểm tra này.
Nhưng kết quả… thật thê thảm.
Dù là thể chất hay tinh thần lực, cô đều không đạt nổi cấp F.
Còn dị năng?
Không cần nói đến cấp bậc. Cô hoàn toàn không có!
"Không có cấp độ?"
Mọi người xung quanh lập tức xôn xao.
Dù có yếu đến đâu, ngay cả trẻ sơ sinh cũng đạt ít nhất cấp F.
Sắc mặt Địch Sóc càng thêm lạnh lùng, ánh mắt nhìn Hứa Tô Tô mang theo sự nghi hoặc xen lẫn khinh thường.
Cơ thể Hứa Tô Tô theo bản năng căng cứng lại.
Ai cũng biết rằng, Địch Sóc căm ghét nhất là sự giả dối và gian lận.
Một người thậm chí không đạt cấp F? Trong nhận thức của người ở thời đại này, điều đó là không thể.
"Cậu có biết hậu quả của việc lừa dối tôi không?"
Địch Sóc giữ nguyên vẻ mặt vô cảm. Hắn nhẹ nhàng gõ cây roi huấn luyện vào lòng bàn tay, tạo ra những tiếng "bộp bộp" có nhịp điệu.
Hắn có thể bỏ qua những vi phạm như vô kỷ luật hay đến muộn, nhưng tuyệt đối không dung thứ cho những lời nói dối.
Nhất là loại dối trá ‘thách thức trí tuệ’ kiểu này.
Hứa Tô Tô nhìn cây roi huấn luyện làm từ kim loại không biết tên kia, đồng tử cô co rút lại.
Thế giới tương lai… chắc sẽ không có chuyện bạo lực thể xác chứ?
Không… không đúng…
Trong khoảnh khắc tiếp theo, một ký ức đột nhiên xẹt qua đầu cô.
Mới vài phút trước, Băng Không đã bị huấn luyện viên đánh gãy năm chiếc xương sườn!
Cô có cơ địa nhạy cảm với đau đớn, nếu người khác cảm thấy đau một thì cô sẽ cảm nhận gấp năm lần!
Cô không chỉ sợ chết, mà còn cực kỳ sợ đau!