Làm Giống Cái Vạn Nhân Mê Trong Trò Chơi Tinh Tế

Chương 30

Một lúc sau, Thẩm Huyền Sách khẽ cất giọng: “Hạ Linh tiểu thư, xin hãy tha thứ cho sự thất lễ của tôi. Người đi mua sắm cùng tôi lúc nãy… và người đứng đây lúc này có thật là cùng một người không?”

Giọng anh trầm ấm, mang theo từ tính, mềm mỏng đến lạ thường nhưng từng chữ lại như lưỡi kiếm giấu trong vỏ, lạnh lẽo và sắc bén đến nghẹt thở.

Ánh mắt anh gắt gao khóa chặt lấy người con gái đang đứng trước mặt, khao khát một câu trả lời.

Ngay khoảnh khắc Thẩm Huyền Sách cất lời hỏi, suýt chút nữa Hạ Linh đã không giữ nổi vẻ mặt bình tĩnh.

Đương nhiên… không phải là cùng một người, nhưng cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận điều đó.

Tuy hai người không phải là một nhưng bản thể cơ giới kia lại mang dáng hình của cô, cho nên trong mắt Hạ Linh, “nó” cũng là một phần của chính mình.

"Anh lại nhìn tôi như vậy à? Xem ra… chúng ta không hợp nhau." Hạ Linh cúi đầu, ngón trỏ khẽ nâng cằm người đàn ông đang quỳ gối trước mặt.

Lời cô nói lạnh lẽo như băng đông thấu xương, không mang lấy một chút tình cảm.

Tim Thẩm Huyền Sách như rơi thẳng xuống đáy vực ngay khi câu nói ấy vang lên, đôi môi khẽ mấp máy.

Một giây sau, hối hận như thủy triều cuốn sạch lý trí.

Tại sao anh lại hỏi? Anh hỏi để làm gì?

Ánh mắt anh bắt đầu hiện rõ sự hoảng loạn.

Không lẽ… chỉ vì một câu hỏi mà anh bị tuyên án rời khỏi thế giới của cô sao?

Giờ khắc này, Thẩm Huyền Sách đã quên mất đây chỉ là một trò chơi. Anh quên luôn rằng chỉ cần không xóa trò chơi thì vẫn có thể quay lại bất cứ lúc nào.

Hai tay buông thõng bên người, dù trong lòng không ngừng gào thét muốn giữ lấy ngón tay mảnh mai kia, anh vẫn không dám nhúc nhích.

Ngay khoảnh khắc sau đó, một cảm giác lạnh mượt từ đầu ngón tay vuốt nhẹ qua cổ anh.

Anh ngẩng đầu thật nhanh, lập tức chạm phải ánh mắt hệt như bầu trời sao của người đối diện, đôi mắt hồng nhạt, phản chiếu lại chính dáng vẻ chật vật của anh lúc này.

"Xin em..." Thẩm Huyền Sách cố gắng kiềm nén cơn sóng lòng, nhẹ giọng mở lời.

Anh không rõ mình đang xin điều gì, chỉ vô thức thốt ra hai chữ ấy.

Hạ Linh thoáng sững người. Cô không ngờ kẻ trước mặt lại có thể cúi đầu thấp giọng như vậy.

Trong thời gian ngắn ngủi tiếp xúc, cô vẫn luôn cho rằng anh là kiểu người ngạo nghễ, bất cần đời, sống theo ý mình, chẳng màng ánh nhìn của bất kỳ ai.

[Khoan đã! Tôi đang xem gì thế này?!]

[Trời ơi! Lên hàng đầu tìm chỗ ngồi ngay!]

[Lần đầu thấy anh Sách nói lời mềm mỏng luôn đấy!]

[Lần cuối cùng tôi thấy anh Sách nói kiểu này là lúc tiễn boss siêu cấp về trời, lúc đó còn tưởng ảnh đang làm lễ truy điệu nữa chứ!]

[Không không! Là do Hạ Linh tiểu thư quá có khí chất thôi!]

[Mấy ông quên rồi à? Anh Sách nổi tiếng toàn hệ tinh tế là người từng dám đối đầu thẳng mặt với một giống cái đấy!]

Lập tức, toàn bộ phòng livestream trở nên yên tĩnh.

Mọi người đồng loạt nhớ lại một cuộc chiến từng khiến toàn liên bang chấn động.

Trong tinh hệ, giống cái luôn được tôn kính như nữ thần. Một người bình thường cả đời có lẽ cũng không thể gặp được giống cái một lần, huống chi là có cơ hội đối đầu.

Mấy năm trước, một giống cái từng xuất hiện trên mạng khiến mọi giống đực tranh nhau nhào đến.

Nhưng sau khi video giống cái ấy hành hạ bạo lực một nhóm giống đực bị tung ra, cả mạng lưới nổ tung.

Lúc đó, chỉ có một người dám lên tiếng - Thẩm Huyền Sách.

Không vòng vo, không che giấu, anh thẳng thừng mắng đối phương ngay trên livestream.

Khi ấy ai cũng cho rằng sự nghiệp của anh xong đời rồi, vì đυ.ng tới giống cái, Hội Bảo Vệ Giống Cái chắc chắn sẽ trừng phạt anh.

Nhưng thật bất ngờ, anh chẳng hề nhận bất kỳ hình phạt nào, thậm chí không bị phạt tiền.

Ngược lại, giống cái kia bỗng dưng “biến mất” khỏi toàn bộ quang não, không còn một dấu vết.

Từ đó, các giống cái livestream đều chỉ chia sẻ cuộc sống cá nhân, không ai còn có tinh thần lực nhưng fan vẫn đông nghịt, mỗi lần lên sóng đều nằm top bảng thưởng.