Càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, hình như… gã bạn nối khố kia hoàn toàn không có ý định trút giận lên mình.
Thật sự là… quá bất thường.
---
Thẩm Huyền Sách chợt mở bừng mắt ra. Anh vừa thoát khỏi cảnh diễn của thẻ năm sao, trong tay vẫn còn nắm chặt lá bài vừa nhận được.
Hàng mi dài khẽ rũ xuống, che đi ánh nhìn dậy sóng nơi đáy mắt, anh chậm rãi đưa tay nâng lá bài lên trước mặt.
Trên mặt thẻ là khung cảnh vừa nãy, chiếc giường lớn làm nền, cô gái tóc hồng tay cầm roi da đen, cằm kiêu ngạo hơi nâng lên, cả người toát lên vẻ ngông cuồng khó cưỡng.
Răng nanh của Thẩm Huyền Sách nghiến chặt, cố nén luồng khát vọng đang gào thét trong cơ thể.
Một cảm giác chinh phục từ nơi sâu nhất trong lòng trỗi dậy. Anh siết mạnh lá bài trong tay như muốn giam cầm hình bóng của Hạ Linh trong lòng bàn tay.
Nghĩ đến việc mình vừa livestream toàn bộ cảnh tượng đó, gương mặt anh bất chợt tối sầm lại.
Là một người của công chúng, chỉ cần nhớ tới cảm giác tê dại xộc thẳng lên đầu ấy, da đầu đã tê rần, toàn thân cũng rúng động.
Hối hận đến muốn lôi bản thân trong quá khứ ra tẩn cho một trận.
Ban đầu khi live game, anh đã bật chế độ chia sẻ cảm giác cơ thể với khán giả, với mong muốn truyền tải sự kịch tính máu lửa của các trận chiến.
Giờ thì chỉ muốn… bấm nút xóa toàn bộ ký ức đó khỏi tinh tế này mà thôi.
Ánh mắt dừng lại trên Hạ Linh đang ngồi đối diện – một con rối không hồn, không còn sức sống.
Thẩm Huyền Sách không còn cảm thấy khó chịu như ban đầu nữa, mà ngược lại là một sự dịu dàng hiếm có.
Anh vươn tay nhẹ vuốt mái tóc búp bê ấy, khóe môi lạnh lùng khẽ nhếch lên một nụ cười dịu nhẹ.
Khẽ gọi: “Hạ Linh.”
“Em đây.” Giọng đáp đều đều như máy móc, không còn chút nổi loạn như ban nãy.
Thẩm Huyền Sách thở dài.
Anh cầm lấy thẻ bài năm sao, lật xem chi tiết. Ở góc trái phía dưới có một dòng giới thiệu nho nhỏ.
[Thẻ: Lần Đầu Gặp Gỡ (Sơ Kiến)]
[Góc phải trên là số lần còn lại có thể kích hoạt.]
[Hạ Linh mong được gặp lại bạn lần nữa.]
Đọc tới dòng cuối, “Hạ Linh mong được gặp lại bạn”, máu toàn thân anh như sôi sục lên.
Không chút do dự, anh lập tức chạm vào con số góc trên.
Thế giới xoay chuyển, anh lại một lần nữa quay về căn phòng đó.
Hạ Linh xuất hiện trước mặt, vẫn với bộ trang phục ấy, tay cầm roi da, chậm rãi tiến về phía anh.
Lần này, anh không kháng cự, toàn tâm toàn ý đắm chìm trong trải nghiệm ấy.
Chín tiếng đồng hồ sau, anh nhìn con số góc phải đã trở về số 0, gương mặt anh tái xanh.
Đau lòng không thôi, sớm biết vậy đã dùng tiết kiệm hơn, mỗi ngày một lần thì còn tận chín ngày được gặp lại cô ấy.
Trong lúc thất vọng tột cùng, anh không hề phát hiện rằng chỉ số bạo loạn tinh thần lực của mình vốn luôn dao động sát ngưỡng báo động đã giảm 3%.
Đối với những cấp thấp thì con số đó chẳng đáng kể, nhưng với tinh thần lực cấp 3S thì đó là ánh trăng giữa đêm đen.
Chỉ riêng 1% bạo loạn của 3S đã bằng tất cả mức bạo loạn cộng lại của một A cấp.
Và giờ 3% bạo loạn bị xóa sạch.
Đủ để kéo anh từ bờ vực nguy hiểm xuống vùng an toàn trong chớp mắt.
Thẩm Huyền Sách thoát khỏi trò chơi, ngồi bật dậy trong khoang chơi thực tế ảo, chỉ một giây thôi.
Đồng tử anh co rút dữ dội như vừa phát hiện điều gì không thể tin nổi.
Ba phần trăm, quá kinh khủng.
Ngay cả thuốc ức chế mạnh nhất cũng chỉ giúp tạm ngưng chứ không thể xóa bỏ hoàn toàn.
Mọi người đều biết, muốn tiêu trừ bạo loạn thì chỉ có thể nhờ giống cái dùng tinh thần lực dẫn vào biển ý thức của giống đực để xoa dịu.
Thế nhưng tinh hệ rộng lớn, giống đực có tinh thần lực thì nhiều như kiến vậy.
Còn giống cái thì chỉ có vỏn vẹn một trăm người, lại còn không phân biệt tuổi tác.
Cùng thế hệ với anh vẫn chưa tới năm mươi người.