Làm Giống Cái Vạn Nhân Mê Trong Trò Chơi Tinh Tế

Chương 11

Cô lập tức đăng tuyển nhà thiết kế trang sức, quần áo, cả đầu bếp trong quang não.

quang não không đơn điệu như Trái Đất mà giống như một thế giới mạng song song.

Tại đây không khác gì thế giới thật. Cô có thể dạo phố, mua sắm, ăn uống,... mọi thứ đều có thể cảm nhận được.

Cô ngẫu nhiên chọn cho mình hình dạng một thiếu niên cao một mét bảy. Sao không chọn một mét tám nhỉ?

Vì cô sợ độ cao!

Chỉ cao có mét bảy thì đi giữa quang não rất dễ bị nhầm là trẻ con. Nam giới ở đây, người thấp nhất cũng cao một mét tám rồi.

Còn cao đến một mét chín thì ít, nhưng không phải không có.

Hạ Linh chỉnh trang cẩn thận, mái tóc hồng đặc trưng được giấu gọn dưới chiếc mũ hoodie màu be của bộ đồ thể thao giản dị, ánh mắt lặng lẽ cảm nhận từng đợt chấn động của thế giới trong quang não này.

Con đường dưới chân không khác gì thế giới thực, mặt đường xám sạch sẽ, bằng phẳng đến mức hoàn hảo. Trên bầu trời có vô số loại phi xa đang lao vun vυ't, kéo theo những dải sáng rực rỡ phía sau, đó là vệt màu do động lực của đá năng lượng để lại sau khi tăng tốc.

Phía trước là phương tiện công cộng mang đậm chất cyberpunk, các đường viền ánh tím xanh lượn quanh tạo cảm giác như đang đứng giữa thế giới của tương lai.

Hàng loạt quảng cáo lập thể lơ lửng giữa không trung khiến người ta lập tức nhận ra đây không còn là Lam Tinh nữa. Những chiếc phi xa lướt qua bầu trời, khí cụ bay cao trên không, phương tiện công cộng chạy dưới đất, mỗi thứ đều thu hút ánh nhìn đến mức không thể dời mắt.

Hạ Linh dừng lại nhìn biển chỉ đường bên cạnh trạm xe công cộng đang hiển thị điểm đến kế tiếp.

Cô bước lên phương tiện, trông giống xe buýt nhưng lớn hơn nhiều lần, bên trong sạch sẽ tuyệt đối, thiết kế tối giản nhưng tinh tế, không một vết bẩn.

Trong quang não, bụi bẩn căn bản không tồn tại. Chỉ cần phần mềm vệ sinh tích hợp dọn rác mỗi ngày là tất cả rác thải sẽ tan biến không dấu vết.

Cô đưa cổ tay quét qua hệ thống thanh toán phía trước, số tiền tương ứng lập tức bị trừ khỏi tài khoản.

Nhìn dãy số dư còn lại khoảng ba mươi triệu tinh tệ, khóe môi Hạ Linh khẽ nhếch lên. Mục tiêu lần này của cô là một nam giới cô đã liên hệ trước qua quang não.

Đối phương từng làm quản lý, chính xác hơn là giám đốc điều hành của một công ty game lớn.

Cô bước vào một quán nước toàn màu trắng, thiết kế bên trong đơn giản nhưng toát lên vẻ xa hoa, giá cả thì... khỏi phải nói.

Thông thường chẳng có ai tiêu tiền vào đồ ăn trong quang não, bởi đó chỉ là sự thỏa mãn nơi đầu lưỡi, hoàn toàn không giúp gì cho thể chất ngoài đời thực. Nói trắng ra thì ăn uống ở đây là thứ xa xỉ đến vô nghĩa.

Ít ai lui tới những nơi như thế này, chỉ có số ít nam giới không mấy để tâm đến tinh tệ.

Chỉ một cái liếc mắt, Hạ Linh đã thấy được người đàn ông ngồi trong góc ăn vận chỉnh tề, khác biệt hoàn toàn với phong cách giản dị của những người xung quanh.

Cô khẽ chạm vào tóc ngắn và khuôn mặt mình, lúc này đã là gương mặt của một thiếu niên nam được cô chỉnh sửa để tiện đi lại.

Trong tinh hệ này, giống cái quá mức hiếm hoi, đi lại hay làm việc đều bất tiện vô cùng.

“Chào anh, anh là Dư Diêu phải không?” Giọng cô trong trẻo nhưng vẫn mang vẻ lạnh nhạt.

Lúc này Dư Diêu đang ngồi trong góc quán, tựa vào chiếc sofa bọc da cao cấp, mềm mại đến mức khiến người ta muốn chìm sâu vào đó.

Nhưng hôm nay y không thể thả lỏng được, hôm nay là ngày y phải đi phỏng vấn. Không phải vì thiếu việc làm mà vì y đang cần một công việc lương cao.

Y từng là giám đốc điều hành của một công ty game lớn, lương năm lên tới mười triệu tinh tệ.

Cũng chính y đã vận hành để một tựa game chiến đấu nổi đình nổi đám, làm nên huyền thoại.

Một công ty tốt không chỉ có sản phẩm hay mà còn phải có chiến lược vận hành và hoạt động chuẩn xác.