Lên xe, Bạch Vị Ương dùng sức hất tay trên cánh tay mình ra. Sức tay của người đàn ông này thật lớn, nắm chặt đến mức cô đau điếng, đúng là một tên bạo chúa, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc chút nào.
Đang xoa cánh tay, đột nhiên tai cô nóng lên, hơi thở của hắn phả tới: "Xem ra, nhà họ Bạch dạy dỗ quả nhiên rất tốt."
"Lăng Túc, anh nói vậy là ý gì?" Bạch Vị Ương không hiểu.
Lăng Túc liếc cô bằng đôi mắt sâu thẳm, khóe môi khẽ cong, rồi chậm rãi nhắm mắt lại, toàn thân toát ra khí thế xa cách ngàn dặm.
Đồ điên! Bạch Vị Ương cắn môi, không hỏi thêm, lặng lẽ dịch ra ngoài một chút, tiếp tục nhìn cảnh vật bên cửa sổ. Đúng lúc này, Lăng Túc đột nhiên mở mắt, vươn tay, không chút báo trước kéo mạnh cô lại…
"A!"
Bạch Vị Ương thốt lên một tiếng, cả người lao về phía hắn, đầu đập thẳng vào l*иg ngực rộng rãi rắn chắc.
Mũi cô đau nhói vì va chạm.
"Lăng Túc, anh muốn làm gì…" Bạch Vị Ương ngẩng lên, lập tức chạm phải một vực sâu tăm tối. Hàn ý thấu xương trong mắt hắn xen lẫn chút giận dữ mờ nhạt, khiến tim cô đập nhanh hơn.
Lăng Túc nhìn vẻ hoảng loạn của cô, đưa tay bóp chặt cằm cô, đôi mắt như phủ một lớp mực đậm.
"Không muốn làm gì, chỉ muốn nói thêm một câu với người vợ yêu quý của tôi thôi."
Rõ ràng trong xe rất ấm, nhưng Bạch Vị Ương lại thấy lạnh toát. Cô nghiến răng, từng chữ từng lời: "Anh muốn nói gì?"
Lăng Túc nhếch môi đầy mỉa mai: "Dạy dỗ tốt đôi khi không hẳn là chuyện hay."
Nói xong, hắn đẩy cô ra, khoanh tay trước ngực, nhắm mắt lại lần nữa, tỏ vẻ cấm người lạ đến gần. Bạch Vị Ương bị đẩy đến chóng mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì tức giận. Tên khốn này! Có gì thì nói một lần cho xong, cứ lúc này lúc kia thốt ra một câu, còn bóp cằm cô mà nói…Hắn cố ý đây mà.
Bạch Vị Ương hít sâu mấy hơi, bàn tay nhỏ khẽ siết thành nắm đấm, cố gắng nhớ lại xem vừa rồi mình đã đắc tội hắn chỗ nào.
Hàng ghế sau xe tràn ngập một bầu không khí im lặng chết chóc. Rõ ràng một người nhắm mắt nghỉ ngơi, một người nhìn ra cửa sổ ngẩn ngơ, nhưng tài xế ngồi trước vẫn cảm nhận được áp suất thấp đến ngột ngạt. Anh ta liếc gương chiếu hậu, nghĩ thầm, thôi thì kéo tấm chắn lên vậy. Có gì đó không ổn.
"Thiếu gia, đằng sau có một chiếc Porsche đỏ bám theo chúng ta, đã theo qua mấy con đường rồi."
Lời vừa dứt. Đột nhiên, chiếc Porsche tăng tốc, đâm mạnh vào xe họ. Thân xe rung lắc dữ dội. Đầu Bạch Vị Ương đập mạnh vào kính cửa sổ, đau điếng.
Ngô Đồng mở cửa bước ra, tức tối định lao đến lý lẽ với xe sau. Nhưng bất ngờ, từ chiếc Porsche bước ra một người phụ nữ thời thượng: kính râm, môi đỏ, áo da bó sát, váy siêu ngắn, bốt cao, nóng bỏng rực rỡ.
Ngô Đồng ngẩn ra, vội chạy lại xe, gõ hai cái lên cửa kính. Đôi mắt sâu thẳm của Lăng Túc chợt sắc lạnh, nhưng ngay lập tức trở lại bình tĩnh. Ở đế đô, giữa ban ngày ban mặt dám đâm xe hắn không có nhiều người, lại còn là một chiếc Porsche đỏ, khả năng cao là…
Lăng Túc cười kỳ lạ, không nói không rằng nắm tay Bạch Vị Ương, bước ra khỏi xe. Bạch Vị Ương lúc này vẫn chưa hết hoảng hồn. Chưa kịp đứng vững, cô đã bị một cánh tay rắn chắc mạnh mẽ ôm chặt lấy eo.
Cô vừa định mở miệng, liền nghe tiếng giày cao gót sắc nhọn gõ xuống mặt đường. Ai đó đã bước đến trước mặt cô.
"Cô là Bạch Vị Ương?" Người phụ nữ thời thượng tháo kính râm xuống, để lộ khuôn mặt tinh xảo, đuôi mắt kẻ vυ't lên, cả người toát ra vẻ quyến rũ yêu kiều.
"Cô là ai?" Bạch Vị Ương tuy không rõ tình hình, nhưng cũng đoán được vài phần. Sau thoáng ngạc nhiên, cô nhanh chóng bình tĩnh đáp lại.
"Tôi là Hạ Lệ, Lăng Túc là của tôi." Hạ Lệ cười quyến rũ, giọng điệu đầy tự tin.
Bạch Vị Ương sững sờ vài giây, ngực như bị bông gòn nhét chặt. Rốt cuộc cô đã cưới phải loại đàn ông gì vậy? Vừa ôm ấp đàn ông, vừa trêu chọc phụ nữ, nam nữ đều ăn, hắn nuốt trôi được thật. Không sợ thận hư sao? Bạch Vị Ương thầm chửi một câu trong lòng, tay buông thõng bên hông bấm mạnh vào đùi.
Cơn đau ập đến, đôi mắt đen nhánh lập tức ngập nước, ánh lên chút ủy khuất và sự yếu đuối kìm nén. Cô dậm chân, tức tối nói: "Lăng Túc, chuyện anh gây ra, anh tự xử lý đi." Cô không chịu trách nhiệm dọn dẹp đâu.
Nói xong, cô xoay người, thoát khỏi vòng tay của hắn. Nhưng Lăng Túc sao có thể để cô chạy thoát. Hắn kéo tay, Bạch Vị Ương lại bị kéo về bên cạnh, hai người dính sát vào nhau, gần hơn cả lúc nãy.