Nữ Nhân Tài Y Học Xuyên Thành Góa Phụ Thời Dân Quốc Làm Giàu Cùng Hệ Thống

Chương 17

Lão phu nhân nghe thấy, trừng mắt nhìn Hạ Thất Nguyệt, gọi: "Minh Thần, vào đi!"

Cố Minh Thần vừa vào cửa đã nhếch môi: "Lại chọc giận lão phu nhân chuyện gì nữa rồi?"

Lão phu nhân trừng mắt nhìn Hạ Thất Nguyệt, tức giận nói: "Hôm nay thật sự tức chết ta rồi, bảo nó đến từ đường quỳ, vậy mà nó dám cãi lời ta."

"Lão phu nhân, con không có ý cãi lời người, chỉ là không biết từ đường nhà mình ở đâu thôi." Hạ Thất Nguyệt nói.

"Nghe xem, Minh Thần, con nghe xem, đúng là cãi chày cãi cối, đã ngốc còn lý luận? Không biết thì không thể hỏi sao?" Lão phu nhân tức đến run người.

Hạ Thất Nguyệt được Yến Tử dẫn đến từ đường.

"Đại phu nhân, nửa đêm sẽ rất lạnh, có cần tôi lấy cho người một chiếc áo dày không?"

"Không cần đâu, cô về nhanh đi!"

Hạ Thất Nguyệt sẽ không ngoan ngoãn quỳ, cô trải rộng vạt váy mã diện, ngồi lên tấm đệm, nhìn từ phía sau, giống như đang quỳ vậy.

Ngồi một lúc, cô buồn ngủ gật gù, rồi ngủ thϊếp đi.

Không hề thấy lạnh, ngược lại cô ngủ rất ấm áp suốt đêm, cho đến khi có người đến quét dọn từ đường mới đánh thức cô dậy.

Tỉnh dậy, Hạ Thất Nguyệt phát hiện trên người mình đắp một chiếc áo choàng lông chồn đen thượng hạng.

Kỳ lạ thật!

Chẳng lẽ là Yến Tử nửa đêm mang đến cho cô? Nhưng một nha hoàn như cô ấy sao có thể có áo choàng tốt như vậy? Hơn nữa lại còn là áo choàng nam.

Tư thế ngủ của cô rất kỳ lạ, áo choàng dài hơn cả người cô. Một nửa trải trên sàn, cô nằm trên đó, nửa còn lại được đắp lên người, đầu và cổ được gối lên cổ áo lông, nằm trên tấm đệm.

Nhìn thế nào cũng giống như có người giúp cô! Nhưng sao cô lại không hề hay biết gì?

Chẳng lẽ là hệ thống vạn năng của cô?

Lúc nha hoàn dọn dẹp đẩy cửa vào, Hạ Thất Nguyệt đã gấp áo choàng lại, nhét dưới bàn thờ, phủ tấm vải vàng lên che kín mít, sau đó cô trở lại quỳ ngay ngắn trên tấm đệm.

"Cạch" cánh cửa gỗ nặng nề được đẩy ra.

"Đại phu nhân, người quỳ cả đêm sao?" Nha hoàn kinh ngạc nói.

Hạ Thất Nguyệt "ừm" một tiếng.

Nha hoàn dọn dẹp xong, nói: "Lão phu nhân có nói cho người quỳ bao lâu không?"

Hạ Thất Nguyệt: "Không có. Cứ quỳ thôi!"

Một canh giờ sau, Yến Tử chạy đến thở hổn hển.

"Đại phu nhân, tin vui, tin vui..."

Hạ Thất Nguyệt vừa mới quỳ được vài giây, mở mắt ra nhìn Yến Tử: "Tin vui gì?"

"Kết quả thử việc hôm qua đã có rồi! Phu nhân, bức "Nhất Lộ Liên Hoa Đồ" của người được Lý tiên sinh chọn! Bây giờ ông ấy chỉ định người vẽ tranh thêu chân dung cho mẹ của ông ấy!"

"Lão phu nhân, Tam gia, Nhị gia, Cố thiếu gia và Lý tiên sinh đều đang đợi người ở tiền sảnh! À đúng rồi, lão phu nhân nói người về sửa soạn lại rồi hẵng ra ngoài gặp người ta!"

Yến Tử vừa nói vừa đỡ tay Hạ Thất Nguyệt: "Mau đứng dậy đi! Chân có bị tê không?"

Hạ Thất Nguyệt: "Còn phải nói sao! Tê cứng hết cả rồi, đứng không dậy nổi."

"Phu nhân, sao người thật thà thế? Cũng đâu có ai nhìn thấy, người không thể đứng dậy đi lại, hay ngồi một chút sao..."

Hạ Thất Nguyệt "..."

Hai người ra khỏi từ đường, Hạ Thất Nguyệt nói: "Yến Tử, cô về trước đi, tôi về sửa soạn lại rồi sẽ đến."

Suốt dọc đường, Hạ Thất Nguyệt cứ nghĩ mãi, rốt cuộc là ai tốt bụng đưa cho cô chiếc áo choàng cao cấp như vậy?

Hoắc phủ còn có người tốt như vậy sao?

Nhị phu nhân?

Thẩm Tiếu Tiếu?

Không thể nào, họ đâu biết chuyện cô quỳ ở từ đường chứ!