Rượu ngon dâng lên, mỹ nhân hầu hạ. Nhưng Tề Chính Dương chỉ khẽ nâng ly, nhấp một ngụm rồi đặt xuống, ánh mắt có phần lãnh đạm.
Trình Thiệu Đường kín đáo đưa mắt với Lâm Tú Hoa. Bà ta hiểu ý, lập tức kéo tay Trình Lệ Yên đến trước mặt Tề Chính Dương, đầu ngón tay nhéo nhẹ vào eo nàng.
Trình Lệ Yên bất ngờ bị đau, khẽ cau mày nhìn mẫu thân. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt sắc bén của bà, nàng lập tức hiểu ý. Dù vậy, nàng vẫn vô thức liếc về phía cổng lớn, như thể đang chờ mong bóng hình nào đó xuất hiện.
Lâm Tú Hoa hừ lạnh, nghiến răng nhắc nhở: “Lệ Yên!”
Trình Lệ Yên siết chặt khăn tay, nở một nụ cười duyên dáng, dịu dàng cúi người hành lễ, bộ dáng thanh tao đoan trang.
“Lệ Yên tham kiến Thái tử điện hạ, Thái tử điện hạ vạn phúc kim an.”
Giọng nàng mềm mại ngọt ngào, khiến không ít công tử thế gia có mặt không khỏi liếc mắt ngắm nhìn thêm vài lần.
Tề Chính Dương nhìn nữ tử trước mặt, dung mạo có vài phần giống với người trong lòng, khóe môi khẽ nhếch, giọng điệu lãnh đạm:
“Trình Nhị cô nương, đã lâu không gặp.”
Trình Lệ Yên thừa biết Tề Chính Dương ái mộ Trình Lạc Dung, mà nàng cũng chẳng có cảm giác gì với hắn. Nhưng trước mặt phụ mẫu, nàng không thể không lấy lòng.
“Thái tử điện hạ vừa trở về từ biên ải, chắc hẳn rất bận rộn. Không ngờ hôm nay lại có thời gian đến Trình gia, thật khiến tiểu nữ... vui mừng khôn xiết.”
Giọng nàng dịu dàng, hai má bất giác ửng hồng như thiếu nữ gặp được tình lang.
Tề Chính Dương nhấp một ngụm rượu, ánh mắt ánh lên một tia ý cười khó lường:
“Gặp được tiểu thư, ta cũng rất vui mừng.”
---
Bên ngoài, màn đêm dần buông xuống, gió nhẹ thổi qua những tán cây.
Vân Khê viện
Trong phòng, ánh nến lay động theo làn gió nhẹ.
Trình Lạc Dung ngồi trước gương đồng, ánh nến phản chiếu dung nhan khuynh thành của nàng.
Mái tóc đen dài xõa xuống, như một dòng suối mềm mại chảy qua bờ vai mảnh khảnh. Đôi môi anh đào tự nhiên mang sắc hồng nhạt, không cần son phấn cũng đẹp đến mức khiến người ta thất thần.
Lan Viên nhẹ nhàng cầm chiếc lược gỗ đàn hương, cẩn thận chải từng lọn tóc cho nàng, giọng nói có chút lo lắng:
“Tiểu thư, người thực sự muốn đi sao? Nếu Đại phu nhân biết được...”
Trình Lạc Dung khẽ cười, ánh mắt trong gương bình thản như nước hồ thu.
“Ta chỉ đi dạo một chút, không vào yến tiệc. Bà ta không cần biết. Vả lại... bà ta có vui hay không, liên quan gì đến ta?”